dinh, tôi có cảm tưởng như một bầy quạ đen lờn vờn bay qua miếng mồi để
kiếm ăn.
"Hãy tránh xa đi, hỡi lũ diều quạ kền kền! Tôi sẽ xua đuổi chúng phải bay
đi hết!"
Lệ tức giận thấy những quyền lợi có thể về tay nàng bị san sẻ, giành giựt
nên đâm oán hận những kẻ được sự che chở của Giám mục Thục, chạy theo
anh chồng nàng để vận động áp phe. Nàng không giấu nổi bực tức trước
những bóng đen thậm thọt vô ra dinh Thủ tướng và bất lực không ngăn cản
được họ xông vào mà Lệ vẫn bảo với con gái mỗi khi thấy họ thấp thoáng:
- Bọn đạo dực giả đến kìa!
Một lần Lệ ví họ với những kẻ mà nàng ghét cay ghét đắng thường gọi là
"bọn cướp Bình Xuyên" và không dè lời nói của Lệ bay đến tai người
ngoài, đồn rộng ra: Những kẻ cướp khăn áo thầy tu!
Câu ví von của Lệ gây phản ứng mạnh trong giới tu hành chán chính bất
bình trước những lời lẽ hỗn láo, vô trách nhiệm. Giám mục Thục là người
chịu hậu quả đầu tiên của cô em dâu quá quắt.
Trong một buổi họp đặc biệt của các chức sắc tu hành cao cấp, tại một khu
di cư ở Sài Gòn khi thấy Giám mục Thục đến, một vị đã cung kính bước
đến chào và nói:
- Chúng tôi xin đồng kính đảng trường kẻ cướp!
Giám mục Thục không khỏi kinh ngạc thấy vị áo tím thốt ra lời nói bất ngờ