ĐỆ NHẤT SỦNG - Trang 111

“Không vội, mợ chủ . Cô nghỉ ngơi trước một lát, đợi tôi cho người đem lễ phục tới. Cô rửa mặt xong, chúng ta sẽ
đi về.”
Rửa mặt?
Cô Cơ Uyển đưa tay lên sờ mặt mình. Mặt cô có gì sao?
Tô Tử Lạp không biết từ đâu móc ra một chiếc gương, đưa cho cô: “Không sao, lớp trang điểm hơi nhoè thôi. Chờ
chút tôi trang điểm lại cho cô một…”
“Quỷ à!”
Cố Cơ Uyển trừng mắt nhìn khuôn mặt trong gương. Phấn mắt chống nước kia vẫn không địch lại được khi ngâm
trong nước biển, đã nhoè đi một nửa trên mặt.
Một nửa vẫn còn ngoan cường ở xung quanh mắt cô.
Còn son môi…… Không biết là ai mua cho cô. Ngâm trong nước biển lâu như vậy mà vẫn không bị bay màu.
Chỉ phân viên môi bị nhoè một chút. Nhưng chính mảng bị nhoè này lại làm cho miệng anh đào nhỏ nhắn của cô
nhìn như bị chảy máu.
A a a a! Con quỷ này rốt cuộc là ai? Đây tuyệt đối không phải cô!
Vừa nghĩ tới mình đã dùng chiếc miệng máu này cưỡng hôn Mộ Tu Kiệt, Cố Cơ Uyển quẫn đến suýt chút nữa thì
ngất đi.
Cậu chủ Mộ đúng thật là người tốt. Không tát cho cô một cái rồi ném lại xuống biển, đúng thật… quá lương thiện.
Lễ đính hôn tiến hành vào lúc bốn giờ.
Lúc Mộ Tu Kiệt đang ôm Cổ Cơ Uyển đã được trang điểm lại đi đến sân khấu, mọi người phía dưới, tâm tư ngàn
vạn.
Con gái thứ ba của gia đình họ Cố rốt cuộc đang làm trò gì, ai cũng không biết.
Lần trước mất tích, lân này lại khiến mọi người đợi tới bây giờ.
Mọi người đã một đêm không ngủ, lúc này cho dù còn có thể nặn ra một nụ cười, nhưng trong lòng mỗi người thì
đều kêu than muốn chết.
Nếu như không phải nể mặt cậu chủ Mộ thì ai tự nguyện ở lại chứ?
Đương nhiên, không ai là không nể mặt cậu chủ Mộ.
Tóm lại chờ tới bây giờ, không ai trong lòng không hơi oán trách.
Không thể oán trách cậu chủ Mô quyền cao chức trọng, thì chỉ có thể oán trách cô ba nhà họ Cố kia xãu xí còn
không biết lo cho gia đình!
“Nghe nói lại là người đàn bà này nổi cơn điên đi ra ngoài, cậu chủ Mộ đi khắp nơi tìm cô ta, tìm cả một đêm.”
“Không phải chứ, người phụ nữ xấu như vậy thì cút đi cho khuất mắt, còn tìm làm gì?”
“Đúng thế, đã xấu còn làm trò…
Tiếng nghị luận phía dưới mặc dù không lớn, nhưng lại quá nhiều nên vẫn có những lời nói lọt vào tai của. người
trên sân khấu.
Ông Mộ mặt nghiêm túc, không biểu cảm đứng trên sân khấu, uy nghiêm.
Mặc dù ông không có biểu hiện gì. Nhưng ai cũng có thể nhìn ra được tâm trạng của ông không tốt.

Nếu không phải bên cạnh còn có bà Mộ thì có lẽ ông đã sớm phát cáu rồi.
Bà đứng một bên nhìn hai người trẻ tuổi, nhẹ buông một tiếng thở dài, không nói gì.
Đã đến giây phút này rồi, người dẫn chương trinh coi như cũng đã cố gắng khuấy động bầu không khí, nhưng vẫn
không thể náo nhiệt nổi.
Tất cả oán hận, tất cả đều chút lên Cố Cơ Uyển .
Cố Cơ Uyển nhiều lân nói với mình không cần để ý những lời thị phi.
Nhưng, hôm nay mọi chuyện trở nên thế này đúng là trách nhiệm của cô.
Bất kể nói gì, đối mặt với nhiều ánh mắt oán hận như vậy, áp lực vẫn là rất lớn.
Hơn nữa, cũng rất nhiều người của nhà họ Mộ ở đây. Cô hoàn toàn không thèm để ý cách bọn họ nhìn cô.
Ông Mộ bây giờ e rằng cũng đang cáu.
Bỗng nhiên, một bàn tay đưa tới năm chặt lấy bàn tay nhỏ lành lạnh của cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.