CHƯƠNG 58: SỢ TÔI XẢY RA CHUYỆN VẬY SAO?
CHƯƠNG 58: SỢ TÔI XẢY RA CHUYỆN VẬY SAO?
Âm thanh la hét nối tiếp nhau không ngớt.
Tô Tử Lạp ngã trên sàn ban công hoàn toàn ngơ ngác, trơ mắt nhìn Cố Cơ Uyển ngã xuống, hoàn toàn không phản
ứng lại được.
Trong đám đông, một bóng dáng cao lớn lướt qua như gió.
Không ai có thể nhìn rõ anh đã lao tới như thế nào, tốc độ đó hoàn toàn vượt quá phạm vi mà mọi người có thể
tưởng tượng.
Chỉ trong nháy mắt, anh đã lao tới mép ban công và nhảy xuống.
Những người xem náo nhiệt lại càng sợ hãi hét lên.
Hai người! Vậy mà lại là hai người, cùng nhau lăn xuống!
Cố Cơ Uyển nghĩ rằng lần này mình đã thực sự chết chắc rồi.
Trở lại thế giới này còn chưa đầy một tháng, tại sao luôn có cảm giác mình sẽ không sống được bao lâu?
Lần trước đã suýt chết đuối, lần này, chẳng lẽ là ngã từ trên tầng cao mà chết?
Nếu đã không còn sống được bao lâu nữa, còn cho cô cơ hội sống lại một lần làm gì?
Cơ thể đang rơi xuống, nỗi sợ hãi cái chết đã hoàn toàn nhấn chìm cô.
Trong bóng tối, cô dường như nhìn thấy Mộ Tu Kiệt đang lao về phía mình, chỉ là tốc độ quá nhanh, cô không thể
nhìn rõ.
Dường như mỗi khi sắp chết, người mà cô nhìn thấy, nghĩ đến đều là anh…
“Á” Cổ tay đột nhiên tê rần, giống như bị ai đó túm chặt!
Cô Cơ Uyển đau đớn kêu lên, ngẩng đầu nhìn lên, ánh sáng chói mắt khiến cô không thể nhìn thấy ai đang túm lấy
mình.
Nhưng hơi thở của anh, khí lực của anh, lại quá rõ ràng!
“Mộ Tu Kiệt…
Mộ Tu Kiệt không nói gì, một tay bám chặt mép ban công, tay kia túm chặt lấy cổ tay Cố Cơ Uyển.
“Cứu người! Cứu người!” Ở trên, Tô Tử Lạp cuối cùng cũng có phản ứng, lập tức kêu cứu.
Mọi người lúc này cũng mới tỉnh táo lại, vài nhân viên bảo vệ đang chuẩn bị đi qua thì phía sau họ, một bóng
người lao ra mép ban công với tốc độ nhanh nhất.
Nhìn thấy Cố Cơ Uyển vẫn đang treo trên không trung, Mộ Hạo Phong thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cuối cùng
cũng mới không còn kích động nữa.
“Đưa cô ấy lên đây!” Anh ta nhìn chằm chằm Mộ Tu Kiệt, sau đó quay đầu lại nhìn vài nhân viên bảo vệ: “Qua
đây giúp tôi giữ anh ấy!
Vẻ mặt Mộ Tu Kiệt không chút biểu cảm, còn chưa đợi nhân viên bảo vệ đi tới, vậy mà đã kéo Cố Cơ Uyển, từ từ
đưa cô lên.
Sức mạnh của một cánh tay này thật là lớn biết bao!
Nhân viên bảo vệ đến cứu người nhìn thấy đều trợn tròn mắt!
Xin hỏi ai có thể làm được điều đó, chỉ với một tay mà có thể kéo một cô gái trưởng thành lên, thậm chí còn giơ
cao!
Mộ Hạo Phong không còn thời gian để tán thưởng sức mạnh phi thường của cậu cả nhà họ Mộ!
Đợi đến lúc Mộ Tu Kiệt nâng Cố Cơ Uyển lên, anh ta túm lấy cánh tay Cố Cơ Uyển, cùng với Mộ Tu Kiệt, dễ
dàng kéo cô quay trở lại ban công.
“Cứu anh ấy, cứu anh ấy ….” Sau khi treo lơ lửng trên không trung một lúc, đâu Cố Cơ Uyển có chút mê man.