ĐỆ NHẤT SỦNG - Trang 159

Nhưng ngay khi có người tới, cô lập tức kêu lên: “Cứu anh ấy … Tu Kiệt, Tu Kiệt!”
“Sợ tôi xảy ra chuyện như vậy sao?” Người đàn ông dùng hai tay bám vào mép ban công, không cần sự giúp đỡ
của nhân viên bảo vệ, anh nhẹ nhàng
nhảy một cái vững vàng quay trở lại ban công.
Cố Cơ Uyển chật vật đứng dậy, bổ nhào qua: “Mộ Tu Kiệt!”
Anh ấy không sao, anh ấy không sao rồi!
Vừa rồi lúc bản thân được cứu lên, cô thực sự rất sợ hãi, sợ anh đuối sức mà ngã xuống.
Cô không biết cậu cả nhà họ Mộ lại có sức mạnh kinh người như vậy, kiếp trước căn bản không có cơ hội nhìn
thấy.
Nhưng anh chỉ là một doanh nhân! Một doanh nhân, tại sao còn cứng rắn hơn cả những người xuất thân được huấn
luyện chuyên nghiệp?
Lúc này, tựa vào trong lòng anh, lắng nghe nhịp tim, cảm nhận hơi thở của anh, trái tim vốn căng thẳng muốn sụp
đổ cuối cùng cũng được thả lỏng.
Hơi thở quá hỗn loạn, ngay cả chân cũng mềm nhũn không còn sức lực.
Mộ Tu Kiệt ôm cô vào lòng, lạnh nhạt liếc nhìn Tô Tử Lạp đang ngồi ở một bên.
“Nếu có chuyện gì xảy ra với cô, cô ấy nhất định sẽ rất buồn. Nếu cô không muốn làm tổn thương cô ấy thì đừng
làm những chuyện ngu ngốc nữa.”
Bỏ lại những lời này, anh ôm lấy Cô Cơ Uyển, sải bước dài ra khỏi đám đông.
Mọi người vô thức nhường đường để anh đi xuống cầu thang ban công.
“Trời ạ! Thì ra là cậu cả nhà họ Mộ! Làm sao anh ấy có thể đẹp trai như vậy!”
“Thật là cực phẩm!”
Đàm Kiệt kéo Tô Tử Lạp đứng lên, nhẹ giọng an ủi: “Tử Lạp, đừng sợ, chúng ta về trước đi, Hạo Phong…”
Mà Mộ Hạo Phong vẫn đang nhìn chằm chằm cầu thang ban công, ánh mắt ngưng trệ, có phần mất mát.
“Hạo Phong, đưa Tử Lạp về trước đã.” Đàm Kiệt nhắc nhở.
Mộ Hạo Phong lúc này dường như mới có phản ứng, quay đầu lại nhìn họ: “Có người gọi cảnh sát rồi, chờ chút, tớ
sợ còn có chút phiền phức.”
“Tớ không sao.” Đôi môi Tô Tử Lạp run lên, giọng nói nhẹ nhàng nhưng chắc nịch: “Tớ sẽ không làm chuyện ngu
ngốc nữa, sẽ không làm tổn thương Uyển Uyển nữa”
Mộ Tu Kiệt không về thẳng nhà họ Mộ mà đưa Cố Cơ Uyển về biệt thự trước.
Dọc đường đi, hai người không nói nửa lời, trong suốt quá trình cũng không có giao tiếp.
Có một loại cảm xúc dường như đang nảy nở giữa hai người, nhưng cũng không ai định phá vỡ sự im lặng mà nói
trước.
Lúc xe dừng lại bên ngoài sảnh biệt thự, Cố Cơ Uyển cuối cùng cũng liếc nhìn người đàn ông đang ngồi ở một
bên.
“Hôm nay … cảm ơn anh.”
“Còn chuyện gì muốn nói nữa?” Anh tắt máy xe, nhưng lại không vội mở cửa.
“Tôi …” Cố Cơ Uyển nhìn anh.
Khuôn mặt lạnh lẽo như băng của cậu cả nhà họ Mộ vẫn không thay đổi, cô cũng không thể nhìn ra anh đang nghĩ
gì.
Nhưng, những lời khác … Còn có những lời khác sao?
Lẽ nào là nói đến cuộc cãi vã đêm qua?
Lâm Duệ không biết từ đâu đi đến, cung kính mở cửa xe cho Mộ Tu Triệt.
Cậu cả nhà họ Mộ xuống xe, chỉ cho cô thời gian vài giây, anh chàng này thật sự không có chút kiên nhẫn nào.
Cố Cơ Uyển thở dài, tự mình mở cửa xe đi xuống.
Ngẩng đầu lên nhìn, cậu cả nhà họ Mộ đã đi vào sảnh lớn, chỉ để lại cho cô một bóng lưng lạnh lẽo.
Tâm trạng cô có chút phức tạp, vừa mới trải qua kiếp nạn sinh tử, cô vẫn chưa thể hoàn toàn bình tĩnh lại.
Tuy nhiên, cậu cả nhà họ Mộ dường như không coi trọng chuyện đó.
“Mợ chủ, hai người đã đi đâu vậy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.