ĐỆ NHẤT SỦNG - Trang 1637

Cậu hai Giang thế mà lại đi ăn đồ thừa của người khác, anh ta… không chê bẩn sao?
“Ở đây còn tới mấy bát mì, anh ăn bát khác cũng được mà” Cô lúng túng nói.
Giang Nam chẳng thèm ngất đầu lên: “Em cứ nếm trước đi, bát nào không thích thì cứ đưa anh”
Cố Cơ Uyển cầm đũa, trong tim có chút xót xa.
Nhìn thấy người đàn ông đang ăn mì ngồi trước mặt mình, đột nhiên cô có cảm giác ngẩn ngơ.
Bọn họ quen nhau từ lúc nào nhỉ? Rồi từ bao giờ anh ta đã bắt đầu đối tốt với cô?
Rõ ràng là người ở hai thế giới khác nhau, vậy mà không biết tự lúc nào lại trở thành bạn bè, lại còn luôn bên cạnh
bảo vệ cô nữa chứ.
Cô thậm chí còn không biết bọn họ trở thành bạn của nhau như thế nào.
Giang Nam cuối cùng cũng phát hiện cô nhóc này chưa chịu ăn mì mà lại nhìn chằm chằm vào mình.
Nuốt mì trong miệng xuống, anh ta ngẩng đầu nhìn cô, nhíu mày: “Làm gì vậy? Chưa thấy trai đẹp bao giờ hả?”
“Ừ” Cô gật đầu: “Đẹp trai thật!”
“Gì vậy hả? Phát hiện em thích anh rồi à?”
Giang Nam không để tâm tới lời cô nói, cúi đầu ăn mì tiếp. Vì khi ăn anh có hơi nói đớt.
“Nói em biết, anh không thích kiểu của em lắm đâu. Vừa không nghe lời, vừa chẳng dịu dàng gì cả. Có lúc còn thô
lỗ nữa, đừng có thích anh, sẽ bị tổn thương đó.”
Nếu lúc trước anh ta nói những lời này, Cố Cơ Uyển sẽ phản bác liên, cô còn lâu mới thích anh ta á.
Thế nhưng bây giờ, cô chỉ im lặng nhìn anh ta, một lúc sau mới nhẹ nhàng nói: “Sao anh lại tốt với tôi như thế?”
Giang Nam sững người một chút, sau đó mới húp hết hơn nửa nước súp mì rồi mới đặt tôi xuống, đáp lại ánh mắt
của cô.
“Anh tốt với em lắm hả?” Câu này của anh ta hỏi một cách rất nghiêm túc.
Cố Cơ Uyển cũng nghiêm túc suy nghĩ rồi mới gật đầu: “Rất tốt.”
“Vậy là được rồi! Sau này em nợ anh nhé, em phải bán mạng làm việc để trả anh đó! Đừng có quên, anh còn đầu
tư tiền vào em nữa đó ”
“..” Cô lại cạn lời không đáp trả nổi.
Cái tên này, lần nào cũng vừa cảm động tý là lại đập cho cô một phát khiến cô tỉnh táo lại ngay lập tức.

“Biết rồi!” Cô lẩm bẩm, có hơi bực rồi lại tiếp tục ăn mì.
Nhìn thấy dáng vẻ nhỏ bé giận dỗi bất bình của cô, trong mắt Giang Nam dần dần có chút vui mừng.
Đối xử với cô tốt ư? Hình như anh ta không nhận thấy điều đó chút nào.

Dù sao thì cũng là do ông chủ bảo anh chăm sóc cô, anh chỉ tùy tiện chăm sóc một chút mà thôi.
Vậy thì.. cũng đâu có tính là tốt gì nhiều đâu nhỉ?
“Tô này còn ăn à? Nếm tô kia xem, nhiều như vậy nếm hết không vậy?”
Anh kéo bát mì trước mặt Cố Cơ Uyển lại rồi đẩy một tô khác qua chỗ cô.
“Anh chắc là sẽ ăn bát mì tôi ăn thừa thật đó hả?” Rõ ràng còn nhiều như vậy, bộ không tự ăn hẳn một bát được
sao?
Làm như cô xấu xa lắm ấy, ăn thừa còn để người khác ăn nữa chứ.
“Em nếm trước đi, không ngon thì đưa anh.” Lỡ như bát anh chọn lại là vị cô thích thì thành ra là giật đồ ăn của cô
mất.
Cô Cơ Uyển không biết nói gì nữa nên đành nếm thử một bát khác.
Nuốt xong một miếng mì là tâm tình lại tuyệt vời trở lại.
“Quá ngon luôn!”
“Nếm thử bát khác xem”
“Ăn vài miếng đã.”
“Bát này thơm quá!”
“.. Ừ ừ! Ngon lắm, tô này không ăn nữa, cho anh đó!”
Lại 3 ngày nữa trôi qua, Dương Quân đích thân đến tiến hành phẫu thuật điều chỉnh cho Cố Cơ Uyển.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.