Ngẩn người, anh lập tức kéo môi ra cười nói: “Của cô đương nhiên quý rồi, không phải tôi đã đến đây rôi sao? Tôi
đây là dùng hành động chứng minh, cô quan trọng hơn bất kỳ chuyện gì, thỏa mãn chưa?”
“Thật vậy sao?” Cố Cơ Uyển cười hì hì.
Giang Nam chỉ thiếu nước thề với cô: “Thật sự thật sự!”
Cố Cơ Uyển lúc này mới hài lòng, mở túi anh ta mang đến, tìm đồ ăn vặt mình thích, bắt đầu ăn.
Đều là đồ ăn không nóng, lúc người này lựa chọn, quả nhiên rất để ý.
Mộ Tu Kiệt lại hừ hừ, có ý kiến: “Nói cái gì vậy, xem tôi chết rồi sao?”
Lời nói này sao càng nghe rạ càng không đúng? Hai người này, tình cảm đã tốt đến như vậy rồi sao?
“Người phụ nữ của anh thích nói đùa, anh rống cái gì mà rống? Coi chừng dọa hỏng bảo bối nhỏ trong bụng.”
“Lão đại thật sự rất thích em, anh có thể nhìn ra được…”
“Vậy anh thì sao? Anh từng nói anh yêu em, lẽ nào, tất cả những điều này đều là lừa em sao?”
Giọng nói của Cố Cơ Uyển nghèn nghẹn, có phải đang khóc?
Trái tim của Mộ Tu Kiệt chấn động, cho dù đờ đẫn nữa, lúc này, cũng có thể nghe được đại khái rồi.
Chỉ là, vẫn như cũ không nguyện ý tin…
“Em đừng lo lắng, em bây giờ đang mang thai…”
“Em một chút cũng không muốn đứa bé này! Nó là ma quỷ! Nó sẽ khiến em nhớ lại đêm đó, Mộ Tu Kiệt sẽ đối xử
với em như thế nào!”
Cảm xúc của Cố Cơ Uyển có chút mất khống chế, giống như đang giãy giụa.
Giang Nam hoảng hốt ôm lấy cô, vội vàng nói: “Bác sĩ nói thai nhi của em không ổn định, đừng làm loạn, sẽ tổn
thương đến đứa bé!”
“Tổn thương thì tổn thương, em nói rồi, em căn bản không cần nó! Em chỉ cần con của em với anh! Anh ta tại sao
muốn xuất hiện?”
“Uyển Uyển, đừng làm loạn, nghe anh nói, em bình tĩnh đã, trước tiên bình tĩnh đã”
Giang Nam đại khái cũng bị cô ép đến không còn cách nào, cuối cùng, anh ta cắn răng, trầm giọng nói: “Được!
Anh đi nói với lão đại, tôi lập tức đi nói với cậu ấy!”
Anh ta lại ôm chặt lấy Cố Cơ Uyển, sau đó nhẹ nhàng đỡ cô ngồi bên giường.
Anh thở phào, dịu dàng dỗ dành: “Anh đi với cậu ấy, có được không? Em đừng sốt ruột, anh nhất định sẽ nói.”
“Anh không sợ tình cảm anh em của hai người sẽ vì chuyện này mà ảnh hưởng sao? Anh không sợ anh ta đối phó
anh sao?”
Cố Cơ Uyển giống như không tin lời anh ta nói, lại muốn đứng lên
Giang Nam lại ấn cô trở lại, động tác mặc dù có lực, nhưng lại rất nhẹ nhàng.
“Anh sẽ nói, tin anh, anh nhất định sẽ nói, chuyện liên quan đến hạnh phúc của hai chúng ta, anh… anh sẽ không
tiếp tục nhường em cho lão đại nữa.”
“Đừng lừa em…” Cố Cơ Uyển dựa vào trong lòng anh ta, thấp giọng nỉ non.
Chính vào lúc này, cửa phòng bị người ta một chiếc đạp ra, ‘rầm’ một tiếng.
Hai người bên trong giật mình, đồng thời quay đầu lại nhìn.
Cánh cửa gõ đó đã nằm dưới đất, mà ở cửa, bóng dáng cô đơn, lạnh lùng, toàn thân tản ra khí tức như tu la.
Người phụ nữ của anh nói, không muốn đứa bé của bọn họ! Đó là đứa con duy nhất của anh!
Nhưng cô nói, một chút cũng không muốn nó, cô nói, chỉ muốn bảo bảo của cô với người đàn ông khác!
Khí huyết ở lông ngực của Mộ Tu Kiệt không ngừng cuộn trào, trên người không biết chỗ nào bị xé toạc ra, xé đến
mức máu thịt mơ hồ!
Rất đau! Ngay cả đạn bắn xuyên qua, dao đâm vào trong da thịt cũng không đau bằng 1% nỗi đau hiện nay!
Mùi vị máu tanh đó, đã từ lồng ngực cuộn trào đến bên miệng, nhưng vẫn bị anh cưỡng ép đè xuống.
Anh nhìn chằm chằm cô gái hoảng hốt từ trên giường đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng, lộ ra tia chấn động, càng nhiều
hơn là không dám tin.
Cố Cơ Uyển dường như bị dọa sợ, lập tức trốn trong lòng của Giang Nam!
Người phụ nữ của anh, trốn trong lòng của người đàn ông khác!