Trong lòng Cố Cơ Uyển bắt đầu chấn động, cũng không biết mình đang suy nghĩ gì, nói chung tự nhiên cảm thấy
trong lòng run rẩy.
Cô đột nhiên đi ra ngoài, còn đi rất nhanh.
Nhưng ngay lúc cô sắp đi tới cửa, Cẩn Mai ở phía sau bỗng nhiên nhào tới, kéo cô lại.
Cẩn Mai kéo rất mạnh, dường như đã dùng hết tất cả sức lực của mình.
Cố Cơ Uyển bất ngờ không kịp đề phòng, bất cẩn bị bà ta kéo ngã xuống đất.
Cốp một tiếng, gáy cô đụng vào đâu đó làm đầu óc choáng váng.
Đau quá!
Cô ôm đầu, cảm thấy có chất lỏng sền sệt, nóng hổi nào đó chảy dọc theo đầu ngón tay của mình xuống.
Cẩn Mai cũng không ngờ mình tiện tay kéo một cái, tự nhiên lại làm cô bị thương tới như vậy!
Gáy của Cố Cơ Uyển bị chảy máu!
Máu đỏ lập tức nhuộm một mảng trên mặt đất.
Cẩn Mai chấn động, hoang mang, không biết phải làm sao, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
"Nói cho tôi biết cô đã thấy gì ở bên hồ? Sao cô lại xác định chuyện của bà cụ không phải là sự cố bất ngờ?"
Cố Cơ Uyển đau đến mức sắp chẳng còn hơi sức đâu để nói chuyện nữa rồi.
Nhưng cô vẫn luôn lắc đầu của mình, cảm giác càng lúc càng choáng váng làm cô vô thức mở miệng: "Các
người... dùng cỏ nước cuốn vào xe lăn của bà cụ..."
Cô cười ngắn, dường như nhiệt độ cơ thể vẫn đang giảm xuống.
Đầu rất đau! Ý thức cũng đang dần dần trở nên mơ hồ nhưng cô vẫn đang cười lạnh.
"Cẩn Mai, bất kể bà có phải là hung thủ hay không, bà... đều có liên quan đến hung thủ. Lần này, bà... không thể
thoát được đâu."
"A, hóa ra là vậy, hóa ra là vậy..."
Cẩn Mai không ngờ không còn hoang mang, cũng không khủng hoảng nữa.
Bà ta ngồi dưới đất, nhìn Cố Cơ Uyển vẫn đang chảy máu và bỗng nhiên cười.
"Sao cứ nhất quyết phải ép tôi? Mọi người cùng sống không tốt sao? Tại sao cứ muốn như vậy?”
Bà ta dường như hơi điên điên khùng khùng, lại dường như rất tuyệt vọng.
Cuối cùng, bà ta đứng lên và đi tới bên giường, kéo chiếc chăn bà cụ dùng khi còn sống xuống, phủ lên trên người
Cố Cơ Uyển.
"Cố Cơ Uyển, là cô ép tôi!"