“Còn nữa, tôi thật sự không có đụng vào cô.” Lần này, cô lại nhìn Mộ Phương Hồng.
Người phụ nữ giả tạo này còn đáng ghét hơn cả Mộ Tiêm Tiêm.
Mộ Tiêm Tiêm nói cô làm bị thương chân của Mộ Phương Hồng, cô ta lẽ nào không nên nói một câu không có?
Không nói tiếng nào, trên thực tế chính là đang mặc nhận.
Chính mình muốn làm chuyện xấu mà không dám làm, lại lợi dụng người khác, lấy Mộ Tiêm Tiêm làm lá chắn.
Người phụ nữ như thế này, so với loại không có não như Mộ Tiêm Tiêm càng khiến người ta ghét hơn.
“Tôi làm chân cô bị thương sao? Tôi lúc nào đụng vào cô thế? Cô nếu như nói một câu có, tôi lập tức kêu người
lấy video trong camera của cửa hàng ra”
“Có điều, tôi nghĩ tội phỉ báng như này, cô đại khái không thoát được đâu.”
“Không, cô không có đụng vào tôi, là tự tôi không cẩn thận bị vấp.” Mộ Phương Hồng hoảng hốt nói nhỏ.
Cô ta chưa nói cái gì, sự việc không có liên quan gì đến cô ta?
Có điều, Mộ Phương Hồng không ngờ là, Cố Cơ Uyển vậy mà được một tấc tiến một thước, sau khi buông Mộ Tu
Kiệt ra, bỗng sát lại gần cô ta.
“Cô… cô muốn làm cái gì?” Mộ Phương Hồng bị dọa mà vội vàng lùi lại.
“Nếu đã không có, vừa rồi khi cậu nhóc đó nói tôi làm cô bị thương, cô tại sao không phản bác?”
“Là Tiêm Tiêm nói, tôi một chữ cũng không nói, tôi…”
“Nhưng cô không có phản bác, điều này không phải gây hiểu lầm cho người khác, khiến mọi người tưởng tôi thật
sự làm cô bị thương sao?”
Cố Cơ Uyển cười lạnh: “Phải, cô không nói, cho nên, cô cũng không cần chịu trách nhiệm, đây chính là chỗ cao
minh của cô.”
“Có điều, có một số người thật sự rất ngu xuẩn, luôn bị người khác lợi dụng, xem cô như một quân cờ, còn tưởng
bản thân chiếm được hời.”
Cô quay đầu nhìn Mộ Tiêm Tiêm, ánh mắt lạnh nhạt, không đồng tình, nhưng cũng không có ghét.
“Nghe thấy rồi chứ? Người ta nói rồi, toàn bộ đều là cô nói, đều là trách nhiệm của cô.”
“Không, không phải… tôi…” Mộ Tiêm Tiêm bị dọa đến mức mặt mày trăng bệch, muốn lén lút liếc nhìn Mộ Tu
Kiệt, lại không dám.
“Chơi đủ chưa?” Giọng nói của Mộ Tu Kiệt có chút nhạt, mặc dù không có tức giận, nhưng cũng rất rõ ràng, đối
với mấy chuyện ồn ào giữa phụ nữ, quả thực chán ghét.
Cố Cơ Uyển nhún nhún vai, lại khoác tay của anh.
“Đâu có chơi? Vị hôn phu của anh bị người khác đổ oan đó, tôi phản bác một hai câu không được sao?”
“Nếu đã là đổ oan, hà cớ gì phải phản bác?” Anh nhìn Lâm Duệ.
Lâm Duệ lập tức đi tới, cung kính hỏi: “Cậu cả, có gì căn dặn?”
“Mợ chủ của cậu bị người ta đổ oan” Vứt lại lời này, Mộ Tu Kiệt chân dài sải bước, đi về phía xe.
Cố Cơ Uyển đi theo sau anh, chơi đủ rồi, cũng đến giờ rồi, không dám tiếp tục trì hoãn nữa.
“Hiểu rồi, cậu chủ.” Lâm Duệ lập tức rút điện thoại ra, ấn số điện thoại nào đó.
“Camera bên ngoài cao ốc Thịnh Thế, chuyển tất cả các video đến, với cả camera bên ngoài bên trong cửa hàng
Harmads. Tất cả video liên quan đến việc mợ chủ bị đổ oan, trước tối nay gửi cho tôi.”
“Không, tôi vừa rồi, vừa rồi chỉ là đùa mà thôi, tôi…”
“Đúng rồi, xe của cậu cả luôn không có tắt máy, trên xe có máy ghi âm, cô vừa nãy ở bên cạnh cậu cả nói cái gì,
chắc có thể ghi âm rất rõ ràng.”
“Anh Lâm, tôi không phải cố ý, tôi chỉ là… thật sự chỉ là đùa thôi, anh Lâm!”