ĐỆ NHẤT SỦNG - Trang 208

Phù! Vừa rồi đang nghĩ cái gì thế? Vậy mà từ gương chiếu hậu nhìn chăm chằm vào gương mặt của mợ chủ, nhìn
đến thất thần.
Chuyện này nếu để cậu chủ biết…
Nghĩ cũng không dám nghĩ, nhanh chóng chuyên tâm lái xe.
Hơn 20 phút sau, xe chạy vào cổng lớn của nhà họ Mộ, xuyên qua con đường dài đầy cây cối, mới đến sân trước
mặt biệt thự chính của nhà họ Mộ.
Khi bước xuống xe, Cố Cơ Uyển vẫn có hơi căng thẳng.
Sắp gặp được Bác Văn rồi, không biết anh ta bây giờ như thế nào rồi?
Những gì trải qua ở kiếp trước và kiếp này liệu có khác?
Kiếp trước cô trong bữa tiệc đính hôn gặp phải tai tiếng lớn như vậy, một khoảng thời gian rất dài sau đó, cô ở nhà
họ Cố đóng cửa suy ngẫm.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, mới vì sự thương hại của bà cụ, để cậu cả Mộ lấy cô lần nữa.
Nhưng cô nhớ Mộ Bác Văn mới trở về vào cuối năm, hiện nay về trước mấy tháng, quỹ đạo của hai kiếp hình như
không giống, sự tình đã không thể ăn khớp với những chuyện trong ký ức rồi.
Cũng tức là, cô đoán không được về sau sẽ xảy ra chuyện gì, đương nhiên, cũng không thể tính toán bước tiếp
theo của cô nên đi như thế nào.
Nếu đã như thế, không bằng cứ thả lỏng, nên đi thế nào thì đi thế ấy.
Cô chỉ muốn biết, Bác Văn bây giờ có tốt hay không?
Quản gia già của nhà họ Mộ chủ động ra đón, đích thân dẫn Mộ Tu Kiệt và Cố Cơ Uyển vào đại sảnh.

Mặc dù đã đến thời gian bữa tiệc nhà đình, nhưng, đại sảnh vẫn yên tĩnh.
Mọi người đều đợi ở sảnh tiệc, bà cụ và ông cụ vẫn ở đây.
Ngồi cùng với bà cụ còn có một người đàn ông trẻ tuổi.
Thân hình anh ta cao ráo, chiều cao 1m88, ngũ quan tuyệt đẹp, trong khí chất trầm lặng tỏa ra một chút sầu muộn.
Đó tuyệt đối là trai đẹp, không phải loại ăn khói lửa nhân gian.
Ngồi trên ghế sô pha, giống như người trong tranh, khiến bạn vừa thấy đã khó quên.
Cố Cơ Uyển vừa bước vào cửa, ngước mắt lên thì nhìn thấy bóng dáng đó.
Vừa nhìn, cả người đều giống như bị vướng vào ma chướng, nhìn chăm chằm gương mặt yên tĩnh điềm nhiên của
anh, tầm mắt không thể di khỏi.
Cô cuối cùng gặp được Bác Văn rồi!
Một Bác Văn còn sống, một Bác Văn sinh cơ bừng bừng!
Kiếp trước trong đầu tái hiện hình ảnh anh ta nằm trong lòng cô không ngừng chảy máu, khoảnh khắc đó, mũi cô
cay xè, nước mắt thiếu chút nữa lăn xuống.
“Mợ chủ…” Lâm Duệ thấy Cố Cơ Uyển đứng bất động ở cửa thì lên tiếng gọi.
Thuận theo ánh mắt của cô, người cô nhìn không phải cậu ba sao?
Mợ chủ nhìn cậu ba, hai mắt nhìn thẳng, thậm chí, mắt cũng đỏ lên, điều này… điều này thích hợp sao?
Cậu cả còn đang ở đâu mà
Mộ Tu Kiệt chỉ nhàn nhạt liếc nhìn cô gái bên cạnh, sau đó sải bước đi về phía ghế sô pha.
Lâm Duệ lại nhìn thấy rõ, cậu cả… sắc mặt không phải dễ nhìn như vậy!
“Mợ chủ!” Ngữ khí của anh ta không thể không tăng lên, mở miệng nhắc nhở.

Mặc dù cậu ba thật sự rất đẹp trai, dáng vẻ yên tĩnh, giống như vương tử.
Nhưng, cậu cả cũng đẹp trai mà
Mợ chủ thực sự có hơi quá đáng rồi.
Bản thân có vị hôn phu đẹp trai như vậy, là người đàn ông trong mộng của tất cả các cô gái toàn Bắc Lăng, vậy mà
còn mải ngắm người đàn ông khác.
Điểm này, Lâm Duệ cũng bất bình thay cậu chủ nhà anh ta!
Cố Cơ Uyển lúc này mới ý thức mình thất lễ, vội vàng thu hồi ánh mắt, đi theo phía sau Mộ Tu Kiệt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.