CHƯƠNG 76: CÓ QUAN HỆ NHƯ THẾ NÀO VỚI NÓ
CHƯƠNG 76: CÓ QUAN HỆ NHƯ THẾ NÀO VỚI NÓ
Ngồi ăn cơm cùng một chỗ với bà cụ, đây là chuyện vinh hạnh đến cỡ nào!
Cẩn Mai chưa từng được thử qua, hai cô chủ nhà họ Mộ cũng chưa từng được nếm thử, bây giờ vậy mà lại trực
tiếp cho Cố Cơ Uyển xấu xí ngồi ở trên bàn của mấy người đàn ông chủ trong gia đình.
Ông cụ với bà cụ đều đang ở đây, không có người nào dám nói cái gì cả, nhưng mà trong lòng của người nào cũng
không chịu phục.
Ngược lại là Cố Cơ Uyển ăn một bữa cơm rất không tệ, mấy người đàn ông đều đang uống rượu, chỉ có cô với bà
cụ đang thật sự hưởng thụ thức ăn ngon.
Sự chăm sóc của bà cụ đối với cô có thừa, hai người phụ nữ một già một trẻ len ở trong đám đàn ông, cũng không
lộ ra vẻ kì cục.
Sau bữa ăn, Cố Cơ Uyển cùng với người giúp việc nữ dìu bà cụ vê nhà chính nghỉ ngơi.
Bởi vì ngồi nói chuyện với bà cụ, lúc trở về thì thời gian cũng đã đến mười giờ tối.
Bên sảnh bữa tiệc, người nên đi cũng đã đi hết rồi.
Cô chỉ là không ngờ đến, trên đường trở vê lại nhìn thấy Mộ Bác Văn đang đi một mình trên con đường nhỏ trong
rừng.
Không thể không nói, nhà của người họ Mộ thật sự rất to lớn, to đến nỗi không thể tưởng tượng nổi.
Từ nhà chính đến khu nhà tiệc, giữa đó còn phải đi qua một con đường rừng thật dài.
Ở hai bên đường đều là có đình hoa cỏ để nghỉ mát, nhìn từ phía xa xa, Mộ Bác Văn đang đứng sau gốc cây của
đình nghỉ mát.
Bóng dáng kia đứng ngược gió, ánh trăng làm cho cái bóng của anh ta kéo dài ở trên mặt đất, lại có phần cô đơn.
Bác Văn luôn là một người không thích giao tiếp với người khác, nhất là phụ nữ.
Kiếp trước, Mộ Tu Kiệt đối xử với cô chẳng ra làm sao cả, nhưng mà Bác Văn lại giống như bà nội, đối xử với cô
cực kỳ tốt.
Hình ảnh mà anh ta máu me khắp người nằm ở trong ngực của mình, từ đầu đến cuối đều khắc sâu trong đầu,
không hề vung đi được.
Chỉ cần tưởng tượng, trái tim của Cố Cơ Uyển đau giống như là bị dao cắt, nhói lên từng cơn, khó chịu từng cơn.
Bất tri bất giác, cô đi đến phía sau lưng của anh ta, đứng ở một vị trí cách anh ta năm bước chân.
“Bác Văn…”
Mộ Bác Văn đang cầm cái gì đó ở trong tay, nghe thấy vậy, quay đầu nhìn cô một cái, ánh mắt có chút lạnh lùng.
“Vào thời điểm như thế này, cô không ở bên cạnh anh cả của tôi mà tới đây để làm gì?”
Anh ta ném lá cây ở trong tay đi, quay người muốn đi.
Cố Cơ Uyển cũng không hề bị vẻ ngoài lạnh lùng của anh ta hù dọa cho thổi lui, kiếp trước anh ta cũng như thế
này, ngay từ đầu đã cực kỳ chán ghét cô.