Thế nhưng là về sau dần dần thay đổi cách nhìn đối với cô, sau đó để trở thành người bạn duy nhất của cô ở nhà
họ Mộ.
Bác Văn của bây giờ chính là Bác Văn vừa mới bắt đầu quen biết.
Trên thực tế, ghét bỏ cô thì cũng tốt, có lẽ là không ở chung thì sẽ không xảy ra chuyện bi kịch của sau đó, Bác
Văn sẽ không chết ở một độ tuổi trẻ như vậy.
Cố Cơ Uyển thở ra một hơi nhìn một bên mặt của anh ta, cứ yên tĩnh mà nhìn như vậy, cũng không nói chuyện.
Mộ Bác Văn đi lướt qua ở bên cạnh của cô, trong một giây này Cố Cơ Uyển nhìn thấy trên đầu vai của anh ta có
chiếc lá rụng.
Theo bản năng, muốn đưa tay phủi lá cây giúp anh ta.
Toàn thân của Mộ Bác Văn cứng đờ, bước chân né một cái tránh khỏi.
“Tôi chỉ là… A!” Ngày hôm nay chắc chắn là thời gian xui xẻo của cô, làm sao vừa mới nhấc chân lên, không cẩn
thận đã vấp phải chân của mình.
Sau đó, cô mất thân bằng ngã thẳng về phía Mộ Bác Văn.
Trong mắt của Mộ Bác Văn tràn ngập sự chán ghét, né qua một bước tránh thoát ra.
Cố Cơ Uyển hoàn toàn không có chỗ nào để chống đỡ, trực tiếp nhào sấp xuống mặt đất, ngã chổng vó.
Mất mặt!
Nhưng mà hình như là ông trời đang trêu chọc cô!
Chính mình mà cũng có thể vấp cả chân của mình, cũng quá là tuyệt!
“Thật xin lỗi…” Thầm muốn xin lỗi, Mộ Bác Văn cũng đã đi xa rồi.
Cố Cơ Uyển nguôi ở dưới đất thở dài một hơi.
Hơi mệt mỏi, cũng có chút bất đắc dĩ. Chắc chắn là Bác Văn cho rằng cô cố ý muốn ôm ấp yêu thương, cho nên
càng chán ghét cô hơn rồi nhỉ?
Được thôi, không cần phải đến gần với cô, ở kiếp, trước người nào đến gần với tôi thì đều không có kết cục tốt.
Kiếp này vẫn còn chưa bắt đầu, vậy thì không cần phải bắt đầu nữa.
Cô nhìn về phía Mộ Bác Văn rời đi, mãi cho đến khi bóng dáng của anh ta biến mất ở trong màn đêm, thật lâu sau
ánh mắt của cô cũng không thu hồi lại.
Không biết là trải qua bao lâu, thẳng cho đến khi cô rõ ràng ngửi được một cảm giác tồn tại, cô mới hoàn hồn
bỗng nhiên quay đầu lại.
Ở trong đình nghỉ mát, người đàn ông đang ngồi trên ghế dài, liếc xéo nhìn cô.
Anh dựa vào cái cột đá, đôi chân thon dài đặt ở trên ghế.
Một cái chân dài đặt ngang, một cái chân thì để cong lên, tư thế lười biếng, rất khác biệt so với sự lạnh lẽo nghiêm
túc bình thường của anh.
Cậu cả nhà họ Mộ, anh ấy ngồi ở đây từ lúc nào vậy!
Là vừa đến đây, hay là đã ngồi đây từ lâu rồi?
Xem ra là khả năng sau nhiều hơn.
Cố Cơ Uyển đứng dậy từ dưới đất, phủi bụi bẩn ở trên người, đi đến: “Anh Mộ.”
Mộ Tu Kiệt không nói chuyện, trên người vẫn mang theo hơi thở lạnh lẽo như cũ.
Có điều là tối ngày hôm nay hình như là cậu cả Mộ còn mang theo một mùi rượu.
Cố Cơ Uyển đi đến gần một chút liên có thể rõ ràng nghe được mùi vị cồn nồng nặc.