ĐỆ NHẤT SỦNG - Trang 306

Nhưng mà, bởi vì cậu chủ Mộ không thích lên các trang bìa tạp chí nên những người thật sự gặp được anh không
nhiều.
Tuy nhiên kiểu gì cũng sẽ có một vài người có thể nhận ra anh.
“Anh ấy… đúng là cậu chủ Mộ !”
Ba chữ “cậu chủ Mộ” này, khiến cô gái dẫn đầu cảm thấy run rẩy, “bộp” một tiếng, điện thoại rơi xuống đất.
“Sao… sao có thể? Sao có thể là… cậu chủ Mộ được? Sao có thể?”
Cố Cơ Uyển đến khách sạn thuê phòng, đối tượng lại là cậu chủ Mộ?
Mộ Tu Kiệt lại ở khách sạn hạng hai như vậy sao? Sao có thể chứ?
“Có lẽ nào… có lẽ nào… chỉ trông giống cậu chủ Mộ hay không…
Không thể nào, khách sạn mà cậu chủ Mộ ở, chắc chăn không thể là những nơi như vậy được, như vậy thì đúng là
làm nhơ nhuốc cơ thể thần thánh của anh mà!
“Cậu chủ!” Bên ngoài, đột nhiên có hơn chục vệ sĩ tiến vào.
Từng người một đều mặc vest đen, vừa nhìn đã biết là người từng trải qua huấn luyện.
Bọn họ gọi anh là cậu chủ! Anh ấy đúng là cậu chủ Mộ ! Hàng thật giá thật!
Trời ạ! Sao lại như vậy chứ? Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?
Hơn ba mươi người, ai nấy đều ngơ ra!
Ánh mắt Mộ Tu Kiệt lạnh lùng đến mức khiến không khí xung quanh đóng băng lại, anh lướt qua mười mấy người
đứng phía trước.
Anh mím đôi môi mỏng lại, giọng nói nhàn nhạt, nhưng lại khiển người ta vô cùng kinh hãi.
“Tôi và vợ tương lai của tôi ở khách sạn nghỉ ngơi, mấy người như vậy là có ý gì?”
Lời này đã dọa cho đám người kia mềm nhũn chân, có hai người đã ngã phịch xuống đất.
“Cậu, cậu chủ Mộ, bọn họ nói… nói Cố Cơ Uyển … thuê, thuê… phòng… ở chung với đàn… đàn ông…”
Nhưng lúc này, người đàn ông ở cùng với Cố Cơ Uyển, rõ ràng là chính cậu chủ Mộ.
Người ta đã đính hôn đàng hoàng, cho dù có đến khách sạn cùng nhau, thì có sao chứ?
Mộ Tu Kiệt đã mất hết kiên nhẫn, anh lạnh lùng nhìn đám người bên ngoài.
Tân Nhất vừa đưa hơn hai mươi người tiến vào, thấp giọng nói: “Cảnh sát đã đến rồi, chúng tôi sẽ phối hợp với
bọn họ, đưa hết đám người này về.”
Đưa, đưa về? Đưa về là sao chứ? Lẽ nào, muốn đưa bọn họ về cục cảnh sát sao?
Nhưng mà… nhưng mà bọn họ chỉ đến để xem trò vui thôi mà, lẽ nào xem trò vui cũng là phạm pháp sao?
“Không, không liên quan đến chúng tôi…”
Hai người còn chưa kịp bước vào phòng, lập tức trốn chạy.

Nhưng… hai người này vừa định chạy ra ngoài, ngay lập tức đã bị Tân Nhất dùng một tay kéo lại.
Hai người ngã xuống đất, lập tức khóc lóc: “Chúng tôi là sinh viên, mấy người dựa vào đâu mà đánh người chứ?
Tôi muốn kiện mấy người!”
“Được, cho cậu cơ hội đi kiện.”
Người đàn ông trên giường ung dung bước xuống, khí chất cao quý lập tức khiến mỗi người ở đây đều kinh ngạc.
“Có điều, cũng phải đợi sau khi mấy đứa đến cục cảnh sát, được bảo lãnh ra rồi nói.”
“Chúng tôi không làm gì cả, chúng tôi…”
“Xâm nhập bất hợp pháp, chỉ riêng chuyện này thôi cũng đủ để mấy đứa ở trong đấy hối cải một thời gian rồi.”
Mộ Tu Kiệt nhìn bọn họ, gương mặt vô cảm: “Còn về hồ sơ của mấy đứa, yên tâm, nhất định sẽ có người ghi lại
chi tiết, bất kể là một ngày hay mười lăm ngày, kiểu gì cũng sẽ xuất hiện trong hồ sơ ”
“Đừng mà ” Có một cô gái đã khóc nấc lên.
Nếu hồ sơ mà bị ghi lại những việc như vậy, sau này ra ngoài kia, sao họ có thể tìm việc được chứ?
Đừng nói là công ty lớn, cho dù là một xí nghiệp nhỏ thôi, cũng không muốn nhận người có tiền án tiền sự.
Tân Nhất bước lên phía trước một bước, thấp giọng nói: “Lúc mấy đứa làm chuyện này, sao không nghĩ xem, đối
phương có muốn hay không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.