CHƯƠNG 102: KHÔNG CHO PHÉP ĐỘNG ĐẬY LINH TINH
CHƯƠNG 102: KHÔNG CHO PHÉP ĐỘNG ĐẬY LINH TINH
Mộ Tu Kiệt quay lưng lại với chiếc giường, cởi áo choàng tắm xuống.
Động tác thay quần áo của anh vô cùng nhã nhặn trước mặt cô gái trên giường.
Đây cũng là lần đầu tiên Cố Cơ Uyển cảm nhận được, việc mặc quần áo đơn giản như vậy mà có người lại có thể
làm nó vô cùng hoàn hảo!
Anh không cố ý thể hiện điều gì, chỉ là mặc quần áo một cách đơn giản nhất, cài cúc áo, thậm chí đến việc mặc
quần tây không ai có thể mặc được một cách nhã nhặn, mà anh có thể làm được!
Bóng lưng của anh, bóng lưng hình tam giác, vòng eo không chút mỡ thừa, quả đúng là hoàn hảo!
Thật sự rất đẹp trai, rất mê người.
Vào giây phút Mộ Tu Kiệt quay đầu lại, Cố Cơ Uyển hoảng loạn cúi đầu xuống, không dám nhìn tiếp nữa. Nếu
nhìn tiếp nữa, sẽ bị anh cười mất.
“Cảm giác ngoại tình thế nào?” Người đàn ông đã thay quần áo xong, quay đầu hỏi cô.
Cố Cơ Uyển ngẩng đầu lên, tầm mắt nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của anh.
Vốn có một đống lời muốn phản bác, nhưng sau khi hai đôi mắt chạm phải nhau, đến một chữ cô cũng không thể
nói ra được.
Một lúc lâu sau, cô mới nói: “Tôi không hổ thẹn với lòng mình”
Hơn nữa, hôm nay không phải anh đã tìm Mộ Hạo Phong rồi sao?
Nếu như có thể tìm được đến cả đây, thì anh nên biết lí do Hạo Phong và Đàm Kiệt ở khách sạn chứ.
Trước nay bốn người họ vẫn luôn thích ở cùng nhau, bất kể là làm bất cứ chuyện gì, vậy thì cô và Tô Tử Lạp đến
khách sạn để gặp Hạo Phong thì có gì đáng để tò mò đâu cơ chứ?
Anh cũng không phải là không biết, tối hôm qua vì cứu cô mà Hạo Phong đã bị thương…
Đợi đã, Tử Lạp?
Sắc mặt Cố Cơ Uyển thay đổi, lập tức kéo chăn ra, bước xuống giường.
“Tôi không biết còn bao nhiêu người vẫn đang ở lại đây, bây giờ cô chắc chắn muốn ra ngoài chứ?”
Đám sinh viên kia quả thực rất điên cuồng, nơi này chỉ có hơn ba mươi người, tầng dưới và các tầng khác, phía
trước và phía sau khách sạn, không biết còn có bao nhiêu người nữa.
Tuy nói mọi chuyện đã được giải quyết, nhưng mà, khó tránh sẽ không có ai làm ầm chuyện lên.
“Nhưng mà, ban nãy Tử Lạp…”
“Chỉ dựa vào cô gái đó thì có thể ngăn cản giúp cô được cái gì chứ?” Mộ Tu Kiệt lạnh lùng “hừ” một tiếng.
Có điều, Tô Tử Lạp yếu đuối như vậy, lại còn dám vì cô mà kéo dài thời gian, một mình chặn ở đầu hành lang,
đúng là có khiến anh hơi bất ngờ.
Cô gái đó, cũng xem như có vài phần thật lòng với Cố Cơ Uyển.
Trên thực tế, nếu như Mộ Tu Kiệt bằng lòng muốn thừa nhận, bất kể là Tô Tử Lạp hay Đàm Kiệt, hay là cả Mộ
Hạo Phong, đều vô cùng chân thành với Cố Cơ Uyển.
Bốn người này, vì đối phương, đến mạng của mình cũng có thể từ bỏ.
Nhưng mà, cậu chủ Mộc kiêu ngạo lúc này không muốn thừa nhận chuyện vô vị đó!
Cố Cơ Uyển bình tĩnh, nghĩ một lúc, ban nãy bên ngoài hình như thật sự không có động tĩnh gì quá lớn.
Vậy thì, Tử Lạp đi đâu rồi?
“Vậy người của anh cứu cô ấy rồi?” Cô nhìn Mộ Tu Kiệt.
Mộ Tu Kiệt không nói gì, người đàn ông này, những lúc không muốn nói chuyện, hỏi đến rách miệng cũng sẽ
không có kết quả.