Cô chỉnh đốn lại quần áo của mình, định ra ngoài.
Mộ Tu Kiệt đột nhiên giữ lấy tay cô lại, nhíu mày thấp giọng nói: “Tôi nói rồi, bây giờ không được phép ra
ngoài.”
“Tôi phải đi tìm Tử Lạp.” Anh không trả lời, cô chỉ có thể tự mình đi tìm đáp án mà thôi.
Mộ Tu Kiệt híp mắt lại, người phụ nữ này, rõ ràng muốn thử thách tính nhẫn nại của anh đây mà.
Nếu như đổi lại là người khác, đừng nói là lãng phí hết sức lực và thời gian vì cô, chỉ cần nhìn không thuận mắt
thôi, có lẽ anh cũng sẽ ném xuống sông cho cá ăn rồi.
Vậy mà người phụ nữ này! Rõ ràng không muốn để ý đến cô, nhưng sau khi biết được tin tức có người muốn đến
khách sạn chặn đường cô, anh đã đến đây ngay lập tức!
Còn cô, lại không chút cảm kích nào!
“Lâm Duệ đang ở ngoài kia, người bạn của cô có thể có chuyện gì được chứ?” Anh lạnh lùng “hừ” một tiếng,
buông tay cô ra.
Cố Cơ Uyển có chút sững sờ, ngẩng đầu nhìn anh.
Người đàn ông tỏa ra hơi thở lạnh lùng, đi đến phía bên tủ rượu lấy một chai khui ra.
“Anh đừng uống rượu, ban ngày ban mặt, lỡ như lát nữa còn phải lái xe…”
“Quan tâm tôi?” Anh đặt bình rượu xuống bàn, nhưng lại không thả lỏng tay ra, chỉ quay đầu nhìn cô, ánh mắt
phức tạp.
Cô Cơ Uyển nhếch mép: “Tôi chỉ không muốn tối nay lại thấy mấy dòng chữ cậu chủ Mộ say rượu lái xe trên báo
mà thôi.”
Bây giờ biết Tử Lạp ở cùng Lâm Duệ, cô có thể yên tâm rồi.
Tuy bình thường khi bị bắt nạt Lâm Duệ luôn tỏ vẻ đáng thương, nhưng trên thực tế, cũng chỉ có cậu chủ Mộ có
thể bắt nạt anh mà thôi.
Lâm Duệ làm việc, Cố Cơ Uyển rất yên tâm.
Người bên cạnh cậu chủ Mộ, không có ai vô dụng cả.
Có điều, hiện tại, tạm thời không thể ra ngoài, trong phòng lại chỉ có hai người bọn họ…
Sao cô lại đột nhiên cảm thấy không khí trong phòng có chút kì lạ nhỉ?
Cố Cơ Uyển có chút bất an, chần chừ một lúc, mới đi về phía sofa.
Rõ ràng điều hòa vẫn đang mở rất thấp, sao cô lại càng ngày càng cảm thấy, nhiệt độ trong phòng có chút… tăng
cao nhỉ?
Tử Lạp và Lâm Duệ, bây giờ đang làm gì?
Tô Tử Lạp quả thực bị Lâm Duệ kéo vào trong phòng, còn về đang làm gì hả?
Thật ra, bọn họ chẳng làm gì cả, chỉ là đứng ở phía sau cửa, nghe động tĩnh bên ngoài mà thôi.
Người con gái trong lòng vẫn luôn giãy giụa, Lâm Duệ chỉ có thể chặn miệng cô lại, giữ chặt cô dưới người anh.
Lúc động tĩnh bên ngoài trở nên ồn ào, Tô Tử Lạp càng giãy giụa mạnh hơn.
Lâm Duệ thấp giọng không vui nói: “Đừng động, có cậu chủ ở đó, không ai có thể làm tổn thương đến mợ chủ
đâu.”
Cậu chủ… mợ chủ?
Tô Tử Lạp trừng mắt, lẽ nào, là cậu chủ Mộ đến rồi?
Giọng nói của người đàn ông này rất quen thuộc, hình như ngày hôm đó ở trên đảo, người cứu cô lên bờ là Lâm
Duệ?
Âm thanh ồn ào bên ngoài ngày càng lớn, Tô Tử Lạp không dám phát ra tiếng động nào nữa, tập trung tinh thần để
lắng nghe, chỉ sợ Cố Cơ Uyển xảy ra chuyện gì đó.
Hai người càng ngày càng yên tĩnh, mãi cho đến khi động tĩnh bên ngoài dần dần lắng xuống.
Tô Tử Lạp thở phào một hơi, nghe thấy những tiếng nói này, hình như là đám sinh viên kia bị đưa đi.
Đám người họ ai nấy cũng đều đang khóc, đang cầu xin, nhưng mà, cuối cùng vẫn bị đưa đi!
Tô Tử Lạp cảm thấy được hả giận, bọn họ có gì đáng để khóc đâu cơ chứ?
Nếu như không phải người của cậu chủ Mộ đến, lúc này, nếu Lạp Lạp rơi vào trong tay bọn họ, kết cục không biết
sẽ thê thảm như thể nào!