ĐỆ NHẤT SỦNG - Trang 357

“Cô vẫn còn sống, tốt quá rồi, tốt quá rồi!”
Lâm Duệ quả thực rất kích động, bèn bế Cố Cơ Uyển lên xoay vài vòng.
Cô Cơ Uyển cảm thấy có chút khó hiểu, có điều, cô cũng có thể cảm nhận được sự kích động của Lâm Duệ.
Không ngờ người đàn ông đi theo mình chưa lâu này, lại vì cô còn sống mà kích động đến mức thất thố như vậy.
Cô lập tức cảm thấy ấm lòng.
Cô khẽ cười, tiếng cười vang lên giữa vòng quay của Lâm Duệ, cô không miêu tả được niềm vui của mình lúc
này: “Đúng vậy, tôi vẫn còn sống, tôi sống trở về rồi.”
“Thật sự tốt quá đi!”
Ngày thứ ba rồi! Lâm Duệ lo lắng ba ngày rồi! Mãi cho đến lúc này, anh mới hoàn toàn thả lỏng.
Tối qua cậu cả cũng chẳng dặn dò điều gì, sau khi bế mợ cả trở về, vẫn luôn ở trong đó… hây dô hây dô.
Hại anh chưa kịp thông báo cho anh em, có thể ngừng việc tìm kiếm lại rồi.
Thật sự không ngờ đến, người được bế về lại là mợ cả
Cậu cả đúng là không khiến người khác phải thất vọng! Bất kể là chuyện công hay chuyện tư, cậu cả vẫn luôn
khiến người ta có cảm giác an toàn như vậy, vẫn luôn có trách nhiệm như vậy!
“Lâm Duệ, thả tôi xuống…”
“Hai người đang làm gì?” Cửa phòng cách đó không xa, có một giọng nói khiến người ta lạnh sống lưng truyền
đến.
Hai người đang làm gì ư?
Lâm Duệ ngẩng đầu lên, anh cũng chẳng làm gì cả, chỉ bế mợ cả lên rồi xoay vòng mà thôi, bởi vì anh đang rất
kích động mà.
Nhưng mà, anh bế mợ cả…
Mẹ ơi! Anh không cố ý đâu!
Vậy mà anh lại dám bế người phụ nữ của cậu cả? Không phải đang tìm chết hay sao?
Lâm Duệ lập tức thu tay lại.
Tự do rơi xuống là cảm giác như thế nào?
Đây quả thực không phải là lần đầu tiên Cố Cơ Uyển cảm nhận được, nhưng mà, lần nào cũng khiến cô sợ chết
khiếp!
“Aal” Tên xấu xa Lâm Duệ này! Dám bế cô lên cao rồi lại đột nhiên thả tay xuống như vậy!
Anh đang mưu sát đấy à!
Lâm Duệ hình như cũng đã nhìn thấy bi kịch bị rơi xuống đất của mợ cả, nhưng mà, nếu anh đưa tay ra đón,
không biết liệu cậu cả có tức giận hay không.
Dù sao, cũng có tiếp xúc thân thể.
Nhưng mà, không đón, có thể mợ cả sẽ bị thương…
Chỉ là một chút chần chừ, Cố Cơ Uyển đã sắp rơi xuống đất rồi.
Trong thế ngàn cân treo sợi tóc, bóng người khiến người khác cảm thấy yên tâm kia nhanh chóng bước đến, khi
hai chân Cố Cơ Uyển vừa chạm đất, cơ thể sắp chạm xuống đất, anh vươn tay ra, ôm ngang cô vào lòng.
Phù!
Lại được cứu một lần nữa!
Mà lần này, suýt chút nữa trong tay người của mình!
Cửa phòng bị đóng lại, cô còn mơ hồ nghe thấy tiếng Lâm Duệ đang lắp bắp ở bên ngoài giải thích: “Cậu cả, tôi
không cố ý, là do tôi quá kích động mà thôi…”
“Chuyện đó, thật sự là do tôi quá vui mừng, tôi tưởng mợ cả đã vùi xác…”
“Câm miệng!”
“Vâng! Cậu cả, tôi câm ngay đây, nhưng mà, để tôi nói nốt mấy câu cuối đã, cậu cả, tôi thật sự không có ý mạo
phạm mợ cả, là do tôi quá vui mừng, mợ cả vẫn còn sống.”
“Tôi thật sự tưởng rằng mợ cả đã chết rồi, tôi…”
“Cút!”
“Vâng! Cậu cả! Tôi cút ngay đây! Chỉ là tôi quá vui mà…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.