- Ừ, chỉ cần chị đủ khả năng.
- Hắc Hắc! Vậy cũng không cần chị phải cố sức.
Trương Dương nhìn chằm chằm đại Mimi to lớn cao ngất trước ngực
nàng,hí mắt, một bộ mặt ngại ngùng chỉ chỉ trong cổ áo bộ đồng phục Cao
Kỳ,thăm dò mà nói:
- Hay là chị cho em sờ ở đây trong chốc lát nhá.
- Hạ lưu, cút!
- Xí . . . Không phải nói chị đủ khả năng chị đều đồng ý sao?
Một lúc lâu, cửa khách sạn, Trương Dương mặt mũi bầm dập thực vô tội
mà quay đầu lại, nhìn nhìn biển hiệu khách sạn Thanh Viễn, một vẻ
tiếchận, lẩm bẩm:
- Như thế nào mà không tin tôi là vì tương lai nhân loại mới muốn sờ chứ?
Không tư tưởng giác ngộ!
Ngày hôm sau, Trương Dương bị "Lỗ Túc" rống làm cho tỉnh .
- Được lắm, giỏi, nhìn không ra ngươi bộ dạng này còn thâm tàng bất lộ,
ngay cả cái bô của con sói đó cũng dám nhòm ngó?
Trương Dương nheo nheo ánh mắt, nhìn Chu Vĩ, thực vô tội như con thỏ
hỏi han:
- Có ý tứ gì?
- Có ý tứ gì?
Chu Vĩ nhìn nhìn cửa ký túc xá, đem mông cực đại dịch đến bên giường
Trương Dương, không kiêng nể một chút ngồi xuống, hai mắt nhìn chằm