này. Bởi vì dường như đó là việc anh phải làm cho dù nó thật đáng
sợ.”
“Và khi làm như vậy, Jack, anh phải từ bỏ những giả định và định
kiến đã ăn sâu trong anh, và làm lại từ đầu. Anh cần đặt ra câu
hỏi: Mình sử dụng cuộc sống ra sao, vì mục đích gì, hướng tới cái gì,
và con người đích thực của mình là gì? Khi đặt ra những câu hỏi như
vậy, làm sao anh tránh được đối mặt với nỗi đau.”
“Khi chúng ta nghi ngờ, chúng ta cố gắng xóa bỏ nỗi nghi ngờ
đó càng nhanh càng tốt. Khi chúng ta muốn điều gì đó, chúng ta
cố gắng thỏa mãn nhu cầu đó càng nhanh càng tốt. Khi chúng ta
lo sợ, chúng ta cố gắng xóa bỏ nỗi sợ đó càng nhanh càng tốt. Vậy
thì làm sao quá trình trở nên trung thực, vô tư, nhiệt huyết và khám
phá chúng ta thực sự là ai, chúng ta muốn gì có thể là gì khác ngoài
nỗi đau? Anh sẽ cảm thấy tệ hơn trước khi cảm thấy mọi thứ sáng
sủa hơn, đơn giản là vì điều đó làm anh sốc.”
“Thật khủng khiếp! Tại sao tôi phải cống hiến bản thân cho
một quá trình như thế nếu tôi thực sự không phải làm vậy,...” Jack
khẽ cằn nhằn.
“Anh phải làm vậy. Vì cuộc đời anh, sự sáng suốt của anh, kế
sinh nhai của anh. Cú sốc ấy là điều gì đó anh muốn theo đuổi
với một ý chí mạnh mẽ, bởi nó sẽ giúp cuộc sống và công việc của
anh đi theo đúng định hướng. Cú sốc này giúp anh nhớ con người
đích thực của mình, cho anh thấy vị “Hoàng đế” duy nhất đáng để
anh đi theo chính là Hoàng đế trong bản thân anh, người đó sẽ
không để anh ngơi nghỉ chừng nào anh còn chưa nhận ra anh là ai và
tại sao anh lại làm những việc anh đang làm. Rồi sau đó, khi không
hài lòng với câu trả lời thì Hoàng đế trong anh sẽ đặt câu hỏi: Vậy,
giờ thì sao, Jack, anh định làm thế nào?”