ĐÊM CỦA BẦY RỐI - Trang 107

Cho tới lúc này con Cookie mới dám khe khẽ rên lên ư ử.

Chiếu xe lu đứng khựng lại. Người tài xế nhảy bổ từ trên ca bin xuống rồi

bước vội về phía hai chị em. Đó là một người đàn ông nhỏ thó, nhưng lại có
hai cánh tay chắc nịch, cơ bắp nổi lên cuồn cuộn.

— Chú vừa cán phải cái gì phải không? – Ông ta hỏi.

— Vâng, nhưng không hề gì. Đó chỉ là một con rối cũ thôi mà, chú. –

Lucy trả lời.

Người đàn ông thở phảo nhẹ nhõm. Rồi ông ta cúi xuống nhìn vào dưới

bánh xe lu. Hai chị em tiến lại gần cái xe để cái tàn tích của ngài Wood. Cái
thân thể gỗ của nó đã bẹp gí trong cái quần bò và chiếc áo sơ mi dính be bét
đầy cát. Người tài xế đứng dậy rồi lấy tay áo quệt lau trán.

— Chú rất lấy làm tiếc. Nhưng lúc đó chú đã không thể nào phanh kịp

được! – Ông ta nói.

— Không có gì nghiêm trọng đâu chú ạ. – Lucy vừa đáp lại vừa toe toét

cười.

— Vâng, đúng thế đấy chú ạ! Điều đó chẳng có gì hệ trọng đâu! – Caro

nói thêm vào.

Con Cookie chạy sán đến để hít hơi cái mảnh tàn của ngài Wood.

— Thế các cháu định làm cái gì ở dưới trời mưa như thế này? – Người tài

xế hỏi tiếp.

Caro nhún vai, còn Lucy lắc đầu:

— Bọn cháu?… À, bọn cháu đi gọi con chó về ấy mà.

Người đàn ông nhặt lấy cái mảnh thân tàn của ngài Wood, ngắm nghía

một lát rồi hỏi:

— Thế các cháu có muốn lấy lại mẩu gỗ này nữa không?

Lucy lắc đầu quầy quậy:

— Ồ! Không! Chú có thể vứt nó vào thùng rác cũng được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.