ĐÊM ĐẦU TIÊN - Trang 120

-Không, em ở với Max…
-Tốt thật, chị có thể biết lý do tại sao không?
-Vì cuộc nghiên cứu của tụi em, Jeanne, nó không thể bắt đầu. Vậy em có
thể tìm anh ấy ở đâu?
-Gọi điện cho cậu ấy!
Keira gọi điện đến và nghe tiếng tôi trong hộp thư thoại. Ít ra tôi vẫn còn
một chút lòng tự trọng! cô ấy để lại một tin nhắn dài… “Em xin lỗi, em đã
không để ý đến thời gian, em biết mình không thể được tha thứ, nhưng rất
thú vị. Em có vài thứ muốn nói với anh, anh ở đâu? Em biết bây giờ đã là
mười giờ hơn nhưng làm ơn gọi cho em, gọi cho em!” và lần thứ hai cô ấy
đưa cho tôi số điện thoại nàh của chị gái mình. Lần kết nối thứ ba cô ấy thật
sự chẳng nghe được gì từ tôi. Lần thứ tư cô ấy bắt đầu phát điên. Lần thứ
năm cô ấy buộc tội tôi là một kẻ xấu xe. Cuối cùng, lần thứ sáu, vào khoảng
ba giờ sáng, cô ấy ngắt máy mà không thèm nói một lời.
Tôi đã ngủ trong một khách sạn nhỏ trên đường Saint-Loius. Sớm ăn xogn
bữa sáng, tôi bắt một chiếc taxi đến nhà Jeanne. Mã vẫn còn ở văn phòng,
tôi tìm thấy một chiếc ghế trên vỉa hè đối diện, đặt mình ngồi xuống và bắt
đầu đọc báo.
Jeanne bước ra khỏi căn hộ ngay sau đó, cô ấy lặp tức nhìn thấy tôi và bước
về phía tôi.
-Keira đã lo lắng đến phát ốm!
-Vậy thì chúng ta có đến hai người phát ốm!
-Tôi xin lỗi, Jeanne nói, tôi phát điên với nó.
-Tôi không giận đâu, tôi đáp lời ngay lặp tức.
-Cậu đúng là một gã ngốc!
Cùng với câu nói đó, Jeanne chào tôi và bước đi vài bước trước khi quay
lại.
-Cuộc phỏng vấn cuối cùng của nó với Max tối qua đúng là chuyên nghiệp,
nhưng tôi không nói gì đâu đấy!
-Chị có đủ tử tế để cho tôi mã của cánh cửa của chị không?
Jeanne viết nó ra một tờ giấy và đi làm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.