ĐÊM ĐẦU TIÊN - Trang 139

-Thật tuyệt vời nếu dì tôi là người cuối cùng của anh, dì đã tìm kiếm hạnh
phúc từ rất lâu rồi. Anh đã đúng khi ở Hydra, anh thua bà ấy hai mươi tuổi,
nhưng không ai có lỗi cả, đừng để những định kiến tư giai cấp tư sản đạo
đức giả gây khó khăn cho chúng ta.
-Đừng đổ lỗi cho nơi anh sống, tôi sợ rằng ở Luân Đôn chúng ta cũng
không nhìn nó bằng ánh mắt thiện cảm.
-Anh không cần phải ôm hôn nồng nhiệt trước cửa phòng quản trị… dù đó
chỉ al2 ý tưởng thôi nhé, phải trung thực.
-Thế tôi đã có sự đồng ý từ anh rồi chứ?
-Anh đâu cần!
-Theo cách này, nếu dì anh muốn tốt hơn chính anh nên nói về chuyến đi du
lịch của cô ấy với mẹ anh… cô ấy nói: miễn là anh đồng ý.
Điện thoại trong túi tôi run lên. Số nhà toi hiển thị trên mản hình, Keira đã
thiếu kiên nhẫn, lẽ ra cô ấy phải ở lại với chúng tôi.
-Anh không từ chối chứ? Walter hỏi lo lắng.
-Không, chúng ta ở đâu?
-Đó là sự đặc ân nho nhỏ mà dì anh và tôi rất mong được thấy ở anh.
-Anh muốn tôi thông báo với ẹm về trò hề của em gái bà? Tôi đã có một
khoảng thời gian khó khăn để nói với bà về chuyện của tôi, nhưng tôi sẽ cố
gắng hết sức, tôi còn nợ anh.
Walter nắm lấy ta tôi và siết thật chắc.
-Cảm ơn, cảm ơn, ôi thật sự cảm ơn, hắn nói, lắc tôi như lắc một cây mận.
Điện thoại lại run lần nữa, tôi rời khỏi bàn rồi xoay lại, hỏi người phục vụ
mang cho mình một cốc cà phê.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.