ĐÊM ĐẦU TIÊN - Trang 38

gian của buổi chiều để tìm cách vào tu viện, những ý tưởng điên rồ nhất ám
ảnh tôi, tôi đang lạc mất lý do?
Vào lúc sáu giờ, các tu sĩ ngừng công việc của mình và quay về. Ngay sau
khi họ khuất sau đỉnh đồi tôi rời khỏi nơi ẩn náo và băng qua cánh đồng.
Tôi lặn thỏa thích xuống dòng sông.
Khi quay trở lại bờ, tôi bắt đầu nghỉ về nơi mình sẽ ngủ lại qua đêm. Việc
phỉa ngủ lại trong rừng không mấy cám dỗ tôi. Quay trờ lại chổ người du
mục va bạn bè ông là thừa nhận sự thất bại, hơn nữa, tôi không thể tiếp tục
lợi dụng lòng tốt của họ. Cho tôi hai bữa ăn đã tốn kém cùa họ rất nhiều.
Cuối cùng tôi cũng tìm thấy một khe hẹp ở sườn đồi. Tôi đào cho mình một
chiếc hang ở dưới đất vào bảo vệ chiếc hành lý của mình, như thế tôi có thể
sống sót qua đêm. Khi bóng tối bao trùm lấy bầu trời tôi đã ăn nốt chổ thịt
còn lại và quan sát sự xuất hiện của những ngôi sao đầu tiên, như quan sát
một người bạn để giúp bạn xua đi những suy nghĩ tiêu cực.
Màn đêm buông xuống. Mang theo cảm giác lo sợ, tôi chìm vào giấc ngủ.
Đã bao lâu trước khi tiếng động đánh thức tôi dậy? Có một cái gì đó đang
tiến đến đây. Tôi chống chọi lại nổi sợ hãi, nếu là một con vật hoang dã
đang săn mồi quanh đây thì không cần phải trở thành con mồi của nó. Tôi
sẽ có cơ hội thoát được, trốn trong cái hang của mình, nằm ngoằn ngoèo
trong lòng đất. Cần phải suy nghĩ thật khôn ngoan, nhưng làm sao có thể
thực hiện với nhịp tim này? Đó có thể là loài vật nào? Và tôi đang làm cái
quái gì ở đây, trốn trong một cái hang dưới lòng đất cách nhà mình cả ngàn
cay số? Tôi làm gi ở đây với cái đầu bẩn thỉu, những ngón tay bị đông
cứng, chảy nước mũi, cái tôi nhận lại chỉ là bị lạc trên một dất nước xa lạ,
điên rồ đuổi theo bóng ma của một người phụ nữ đã biến mất khỏi cuộc đời
tôi sáu tháng nay? Erwan muốn tôi tìm thấy chính bản thân mình ở
Atacama, hương vị ngọt ngào của ngôi nhà và đường phố Luân Đôn, tôi
muốn ở một nơi nào khác chứ không phải bị một con sói bẩn thỉu xé xác tại
nơi đây. Không di chuyển, không run sợ, không thở, nhắm mắt lại để tránh
ánh trăng chiếu vào mắt mình. Suy nghĩ thật khôn ngoan, điều đó không
giúp ích được gì khi sự sỡ hãi tóm lấy cổ áo bạn và lắc dữ dội. Tôi cảm thấy
như hai mươi năm trôi qua, tôi đánh mất mọi sự phòng thủ và tự tin. Tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.