ĐÊM ĐEN BUÔNG XUỐNG - Trang 101

— Khổ nỗi, dạo sau này, điều đó đã trở thành bình thường mất rồi!

o O o

Kề cận với dãy phòng của Dominick Carramazza là một căn phòng

rộng, với tường màu hồng san hô, giường rộng, một cái bàn giấy, tủ côm-
mốt và hai cái ghế.

Khách thuê phòng là Burt Wicke, bốn mươi tuổi. Wicke cao lớn và

trước đây chắc ông ta là một người rắn chắc, khỏe mạnh, nhưng giờ đây chỉ
còn là con người béo phệ. Một chế độ dinh dưỡng quá nhiều chất béo cộng
với nhiều thuốc lá, rượu và nhiều thứ khác nữa đã làm chảy xệ gương mặt
ông. Trong căn phòng xinh đẹp này, Wicke trông như một chú ếch xấu xí
trên ổ bánh sinh nhật. ( Ờ, hừm... mình không hiểu cách ví von này lắm!).

Giọng nói the thé của Wicke khiến Jack giật mình. Jack vẫn tưởng

Wicke là người có giọng nói trầm, chậm chạp trong cung cách vậy mà ông
ta ăn nói khá nhanh và thường xuyên đi tới đi lui trong phòng. Ngồi ít lúc
trên giường, ông đứng dậy, đi đi đứng đứng, rồi ngồi xuống ghế, nói vài
câu, rồi lại đứng dậy, đi tới đi lui, không ngừng nói, không ngừng trả lời
những câu hỏi và không ngừng than vãn.

Wicke nói:

— Các vị thẩm vấn tôi trong bao lâu? Tôi đã phải hủy một cái hẹn liên

quan đến công việc làm ăn rồi đấy. Nếu quý vị cứ tiếp tục thì tôi lại phải
hủy thêm một cái hẹn nữa.

Wicke nói:

— Quý vị thẩm vấn tôi trong bao lâu? Tôi đã phải hủy một cái hẹn có

liên quan đến công việc làm ăn rồi đấy. Nếu mấy người cứ tiếp tục thế này
thì tôi lại phải hủy thêm một cuộc hẹn nữa mất!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.