ĐÊM ĐEN BUÔNG XUỐNG - Trang 102

— Chúng tôi sẽ không kéo dài lâu đâu! - Jack nói.

Wicke kể lể:

— Tôi đã ăn sáng trong căn phòng này, một bữa sáng chẳng ngon lành

gì. Nước cam vắt thì quá nóng trong khi cà phê thì nguội tanh. Trứng gà
chưa được chín lắm. Thật không ngờ có bữa ăn sáng như thế trong một
khách sạn có tầm cỡ như thế này. Tuy nhiên, tôi cũng vẫn phải cạo râu và
thay đồ. Lúc đang chải tóc trong phòng tắm, tôi nghe thấy tiếng kêu của ai
đó. Rồi lại thêm tiếng hét. Tôi liền ra khỏi phòng tắm, lắng tai nghe ngóng.
Chắc chắn tiếng hét đó được phát ra từ phòng bên cạnh, nhưng tôi lại không
nghe thêm một tiếng động nào nữa.

— Họ đã hét lên như thế nào? - Rebecca hỏi.

— Đó là thứ tiếng kinh ngạc, khiếp đảm. Thật sự khiếp đảm.

— Tôi muốn biết ... ông có nhớ họ đã hét lên những từ gì không?

— Đó chẳng phải là những từ.

— Hay là những cái tên?

— Đó chỉ là tiếng hét thế thôi. Không một từ nào, cũng chẳng có cái tên

nào.

— Vậy thì ...?

— À ... cũng có thể là những từ hoặc những cái tên, hoặc có khi là cả

hai thứ đó hợp lại cũng nên, nhưng vì bị ngăn cách bởi bức tường nên tôi
không nghe rõ được. Lúc đó, tôi thầm nghĩ, thêm cái điều đó nữa thì đúng
là một chuyến du lịch thối ngay từ đầu!

— Rồi sao nữa? - Rebecca hỏi tiếp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.