— Anh muốn nói tôi là người khiếp sợ?
— Bộ không phải sao Rebecca?
— Tôi sợ gì chứ?
— Đêm qua, có một điều ...
— Chớ có ngu ngốc!
— Vậy thì, ta hãy nói chuyện đó đi!
— Bây giờ không phải là lúc nói chuyện đó!
Jack nhìn đồng hồ:
— Mười một giờ hai mươi. Chúng ta sắp ngưng công việc để ăn trưa và,
như cô đã hứa, chúng ta sẽ nói đến chuyện đó trong bữa ăn nhé.
— Nếu chúng ta đủ thời gian để ăn trưa, như tôi đã nói.
— Chúng ta có thời gian rảnh mà!
— Tôi không nghĩ thế! Còn bao nhiêu việc phải làm đây này!
o O o
Ra khỏi nhà bằng cửa sau, Lavelle đứng gần bồn cỏ đã ngả sang màu
nâu vì giá rét. Y nhìn các bông tuyết bay bay trong gió. Đây là lần đầu tiên
y thật sự trông thấy tuyết bởi từ ba mươi năm nay, y chỉ sống ở Haiti, Saint
- Domingue, Jamaica và một vài đảo trong vùng Caribean.
Trước đây y tưởng rằng với một người quen sống ở vùng nhiệt đới thì
mùa đông ở New York hẳn phải khắc nghiệt, buồn bã lắm. Vậy mà, mùa
đông ở đây đã mang lại cho y nhiều điều thích thú và một tâm trạng tích
cực.