ĐÊM ĐEN BUÔNG XUỐNG - Trang 119

o O o

Tại trường Welton, lúc này đã đến giờ cơm trưa, nhưng Penny Dawson

không thấy đói. Bé không buồn đi lấy phần cơm mà ngồi lại bàn học, gục
đầu trên hai cánh tay đan chéo, nhắm mắt lại, giả vờ ngủ. Bé cảm thấy sợ,
rất sợ, sợ đến phát bệnh.

Bé chẳng nói với ai về chuyện những con vật quỷ quái có đôi mắt trắng

bạc mà bé đã gặp ở tầng hầm. Sẽ chẳng ai tin bé đã gặp chúng, và cũng sẽ
chẳng ai tin rằng những con vật quỷ quái đó muốn giết bé.

Nhưng bé biết điều gì sẽ xảy đến cho mình. Bé không hiểu vì sao bé lại

gặp phải chuyện này và bé cũng không biết được lúc nào thì chúng sẽ hại bé
và chúng sẽ làm như thế nào. Bé không biết giống vật quỷ quái đó từ đâu
đến và không hiểu liệu mình có cơ may nào để thoát khỏi khỏi chúng hay
không. Có thể bé sẽ không thoát khỏi, tuy bé biết rõ ý đồ của chúng nhưng
bé chỉ lo cho Davey. Nếu bọn chúng muốn giết bé thì đương nhiên chúng
cũng sẽ không thể nào tha cho Davey.

Bé cảm thấy mình có trách nhiệm phải che chở cho Davey, nhất là từ

sau khi mẹ mất. Dù sao, bé cũng là chị cả của Davey mà. Và một người chị
cả thì phải biết lo lắng cho em mình.

Vào lúc này, Davey đang ở lầu một với bạn bè và thầy cô. Ít nhất bây

giờ thằng bé cũng được an toàn. Bầy thú đó dĩ nhiên không dám ló đầu ra
giữa chốn đông người rồi.

Nhưng khi tan học về thì sao đây? Bé chẳng biết phải làm sao để có thể

che chở cho Davey và bảo vệ cho chính mình.

Vẫn gục mặt, nhắm mắt, bé lặng lẽ cầu nguyện.

o O o

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.