ĐÊM ĐEN BUÔNG XUỐNG - Trang 197

Họ vẫn nằm trên giường, ôm nhau. Rebecca nói:

— Cảnh sát chỉ có nhân chứng duy nhất là em.

— Một đứa trẻ sáu tuổi phải làm nhân chứng lý tưởng.

— Cảnh sát đã làm tất cả để truy lùng tên sát nhân.

— Và họ có bắt được không?

— Có. Nhưng quá muộn. Quá sức muộn màng.

— Nghĩa là sao em?

— Anh biết không, hung thủ đã cướp đi của ba em hai trăm đô la.

— Sao kia?

— Cách đây hơn hai mươi năm, hai trăm đô không phải một món tiền

nhỏ. Có giá hơn bây giờ nhiều.

— Anh không hiểu ý em.

— Hắn thấy ngon ăn quá.

— Mẹ kiếp! Ngon ăn cái gì chứ? Hắn đã giết một mạng người ...

— Lẽ ra hắn không nên giết ba ...

— Đúng. Nhưng hắn đã giết người cướp của trót lọt và thấy quá dễ

dàng.

Jack bỗng thấy sợ hãi:

— Em muốn nói ...?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.