Họ vẫn nằm trên giường, ôm nhau. Rebecca nói:
— Cảnh sát chỉ có nhân chứng duy nhất là em.
— Một đứa trẻ sáu tuổi phải làm nhân chứng lý tưởng.
— Cảnh sát đã làm tất cả để truy lùng tên sát nhân.
— Và họ có bắt được không?
— Có. Nhưng quá muộn. Quá sức muộn màng.
— Nghĩa là sao em?
— Anh biết không, hung thủ đã cướp đi của ba em hai trăm đô la.
— Sao kia?
— Cách đây hơn hai mươi năm, hai trăm đô không phải một món tiền
nhỏ. Có giá hơn bây giờ nhiều.
— Anh không hiểu ý em.
— Hắn thấy ngon ăn quá.
— Mẹ kiếp! Ngon ăn cái gì chứ? Hắn đã giết một mạng người ...
— Lẽ ra hắn không nên giết ba ...
— Đúng. Nhưng hắn đã giết người cướp của trót lọt và thấy quá dễ
dàng.
Jack bỗng thấy sợ hãi:
— Em muốn nói ...?