ĐÊM ĐEN BUÔNG XUỐNG - Trang 228

gì đã ra khỏi xe. Phía trước anh, Rebecca và bọn trẻ đã chạy đến cuối phố.
Họ rẽ vào đại lộ rồi mất hút.

Jack lao đi trong tuyết, tim đập thình thịch. Anh trượt chân, lảo đảo và

lại tiếp tục chạy. Anh chạy, chạy mãi như trong cơn ác mộng mê ảo.

o O o

Đến cuối phố, Jack quẹo vào đại lộ. Vì sợ phải nhìn thấy loài vật đó nên

anh không dám ngoái cổ nhìn lại. Lúc này, Rebecca và hai bé đang ở phía
trước anh, không còn ai trên đại lộ thênh thang. Jack đảo mắt, cố tìm một
nơi có thể ẩn náu. Trước mặt anh là vài tòa nhà cổ ba tầng, nằm lọt giữa
những cao ốc hiện đại.

Anh nói với Rebecca:

— Chúng ta phải tìm chỗ để ẩn núp thôi.

Họ bước lên những bậc thang của tòa nhà cổ đầu tiên, đẩy cánh cửa

kính và bước vào sảnh, đèn đuốc sáng trưng, sạch sẽ, sang trọng và có hệ
thống sưởi. Tuy ở đây thật ấm cúng và thoải mái, nhưng họ không thể đứng
mãi như vậy, rất dễ bị lộ.

Jack tiến vào phía trong, đẩy cánh cửa và nhìn thấy cầu thang dẫn lên

các tầng trên. Rebecca đẩy hai bé theo sau Jack. Họ chui xuống gầm cầu
thang, nép sát vào nhau. Như vậy là không ai có thể trông thấy họ, từ ngoài
đường cũng như từ trên các cầu thang nhìn xuống.

Jack nói:

— Chúng ta hãy nấp ở đây một lúc đi.

— Núp bao lâu vậy ba? - Davey hỏi.

Rebecca nói nhỏ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.