ĐÊM ĐỊNH MỆNH - Trang 135

- Thế tại sao ông không bắn?
Langford không có thời gian để trả lời. Tank đã đến bên ông, giật lấy

khẩu súng, ném nó ra xa rồi tung một quả đấm tay phải vào mặt Langford
làm giập môi và mũi nhà văn. Ông ta té ngửa ra sau.

Khi Langford té, Tank quay sang Kingston, nhà kịch sĩ thối lui:
-Này, này... khoan đã... tôi có định bắn ông đâu...
Ông ta ném khẩu súng đi như bày tỏ thiện chí, nhưng không làm Tank

động lòng. Người võ sĩ gìa tung quả đấm tay phải cực mạnh và chính xác
vào giũa bụng nhà kịch sĩ làm ông ta gập người lại như người ta đóng mạnh
nắp va-li. Mặt ông ta không còn giọt máu, mắt trợn ngược. Quỵ xuống, ông
ta nôn ọe tất cả những gì có trong bao tử ra nền cỏ xanh.

Khi Tank tìm người thứ ba, thì ông thấy Ash, tay thợ săn đầy kinh

nghiệm như lời đồn, đã lỉnh ra sau lưng ông. Bây giờ Tank đang đứng trên
thảm cỏ, Lester Ash đang nhìn ông, lưng quay về phía mặt trời, nói:

- Chúng ta có thể giải quyết việc này bằng cách ôn hòa hay thô bạo

cũng được, nhưng cách nào đi nữa thì con bò cũng là của tôi.

Tank lắc đầu, tiến vế Ash, hét lên:
- Không!
- Tôi chẳng phải là ông bạn kịch sĩ lắm lời kia, cũng không phải nhà

văn dẻo miệng kia đâu. Lộn xộn với tôi là ông bạn vào nhà thương đấy.
Con bò là của tôi!

- Không!
Tank vẫn tiến tới.
Viên đạn cắm vào đùi trái Tank, làm ông ngã vật xuống. Bản năng

ngày xưa trỗi dậy, như thể có ai đó đang đếm từ một đến mười, Tank lồm
cồm gượng dậy. Bịt tay vào vết thương, ông khập khiễng tiến về Ash.
Lester Ash nói:

- Lão già điên rồi.
Viên đạn thứ hai xuyên vào đùi phải Tank và ông lại té vật xuống cỏ.

Gầm lên, vẫn theo bản năng, ông ngồi bật dậy, mỗi tay bịt một vết thương.
Cái đau như xé toạc thần kinh ông. Nóng rực, tàn nhẫn. Ông bỗng ho sặc
sụa, rồi ông khóc nức lên. Mình sắp chết rồi, ông nghĩ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.