Nhưng nàng không biết phải làm thế nào. Nàng vắt óc suy nghĩ, làm
việc này rồi việc khác mà không kết quả. Các con nàng lớn dần, chúng phải
được đi học. Phải có tiền. Phải có nhiều tiền. Người cha có những thú ăn
chơi xa xỉ trong khi không biết làm gì hay hơn để có nhiều tiền. Người mẹ
cũng thế. Thế là nhà họ bị ám ảnh một câu không cần nói: “Phải có tiền!
Phải có thật nhiều tiền!”.
Những đứa con có thể nghe ở mọi nơi, mọi lúc tuy không ai nói lớn.
Chúng nghe câu đó vào ngày Giáng Sinh, khi những món đồ chơi đẹp đẽ,
đắt tiền chất đống trong phòng chúng. Đằng sau con ngựa gỗ, phía sau nhà
búp bê, một giọng thì thầm: “Phải có nhiều tiền! Phải nhiều tiền hơn nữa!”.
Những đứa trẻ ngưng chơi, lắng nghe. Chúng nhìn nhau xem các anh chị
em chúng có nghe hay không. Chúng biết chúng đều nghe. “Phải có tiền!
Phải có nhiều tiền hơn nữa!”.
Tiếng thì thầm đó dường như phát ra từ con ngựa gỗ lắc lư của Paul.
Hình như con ngựa cũng nghe khi cưỡi thằng bé trên lưng. Con búp bê nằm
trong cái nôi nhỏ xíu có lẽ cũng nghe rõ. Con chó nhồi bông thế chỗ con
gấu cũ có lẽ cũng nghe rõ. Không hiểu tại sao tiếng thì thầm đó lại len lỏi
khắp nhà.
“Phải có thật nhiều tiền!”.
Không ai nói lớn nhưng tiếng thì thầm đó ở khắp nơi trong căn nhà
rộng. Nó thật lạ. Cũng như không ai nói: “Chúng ta đang thở” nhưng ai
cũng biết mình đang thở. Họ cảm nhận lời thì thầm đó tương tự như thế.
Một ngày nọ, Paul nói với mẹ nó.
- Mẹ, tại sao chúng ta phải dùng xe hơi của chú Oscar?
- Tại chúng ta nghèo.
- Tại sao chúng ta nghèo Mẹ nó cay đắng.
- À... mẹ nghĩ... vì cha con không may mắn.
Thằng bé ngẫm nghĩ chút rồi rụt rè.
- May mắn là gì hở mẹ? Là tiền phải không mẹ?
- Không, không hẳn thế. May mắn là cái giúp con kiếm được nhiều
tiền.
Thằng bé nói mơ hồ.