ĐÊM ĐỊNH MỆNH - Trang 41

Frankie la lên.
- Để làm gì?
- Khi đã say mèm, chúng tôi ước sao đừng bảo Denver làm việc đó.

Chúng tôi biết mình đã lầm vì chúng tôi vẫn còn yêu Alice, không muốn
nàng bị hại. Thế là Monk chở chúng tôi đến đó. Đến nơi thì thấy cả hai nằm
ngất trên sàn nhà.

Không ai nói gì. Không khí kỳ lạ bao trùm căn phòng. Có tiếng hỏi.
- Rồi sao nữa?
- Chúng tôi lấy khăn ướt lau mặt cho họ, lau máu cho họ. Denver tỉnh

lại ngỡ chúng tôi tìm giết hắn, ngồi bật dậy, chạy biến vào một phòng nọ,
đóng cửa lại. Chúng tôi không hiểu tại sao... còn về Alice, khi tỉnh lại, nàng
nhặt cái tai của nàng và của Denver rồi chạy xuống lầu. Tôi chạy theo sát
nàng ngay vì tôi là người tỉnh rượu nhất. Tôi bắt kịp nàng ở cửa. Đúng lúc
tôi chụp lấy tay nàng thì một tiếng nổ khủng khiếp làm rung chuyển cả căn
nhà.

George gật đầu.
- Chất nổ của Denver.
- Vâng. Hắn hóa điên, mở hé cửa và ném ra những quả đạn tự chế.

Monk và bốn người kia chết ngay. Cả tuần sau người ta mới sắp xếp được
những mẩu thịt xương của từng người.

- Thế còn Denver?
- Hắn lặn ngay. Từ đó không ai gặp hắn nữa.
- Sweet Alice?
- Tôi đưa nàng biến khỏi nơi đó ngay vì cảnh sát đang đến. Tôi đưa

nàng đến một bác sĩ hành nghề lậu. Trong lúc ông ta săn sóc vết thương cho
nàng thì nàng ngồi nắm chặt cái tai của Denver. Nàng nói không bao giờ để
mất nó. Sau đó tôi đưa nàng tới một khách sạn, ở đó nàng kể mọi việc cho
tôi nghe. Nàng nói sẽ đi tìm Denver. Nàng vẫn giữ cái tai của hắn. Tôi bảo
nàng đi nghỉ, tôi xuống phố mua thuốc cho nàng. Khi tôi trở về thì nàng đã
đi. Bốn mươi năm qua tôi không được tin gì về nàng.

Gus kể xong ngồi im.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.