ĐÊM HỘI LONG TRÌ - Trang 52

đoan thế.

Bùi Đãng nói:

- Em bà Tuyên phi lấy con Chúa, môn đăng hộ đối, cậu còn phải

nghi ngại gì nữa.

- Ta cũng hỏi chúng bay thế thôi chứ con Quỳnh Hoa đã cao quý

gì mà ta không lấy được? Ta quyết lấy được nó mới thôi. Được làm
chủ bông hoa ấy, mở khóa động đào, kể thực là một điều sung
sướng nhất đời ta.

Nói đến đây, lấy làm khoái chí, Lân nốc luôn mấy chén rượu,

rồi cầm cả cái tỏi gà gậm nhá, vứt xương tứ tung, tay bẩn chùi cả vào
quần áo người thiếu phụ ôm trong tay.

Bùi Đãng chợt thưa:

- Thưa cậu, thế còn thằng Bảo Kim?

- Giết nó lúc nào chả được. Cả lũ bạn nó, cũng không tha một đứa

nào. Con mẹ nó không răn dạy nó, cũng giết nốt.

- Thưa cậu, thế còn thằng đeo kiếm?

- Chúng bay ngu nên không biết. Giá cứ để chúng bay đánh lũ

Bảo Kim thì tên đeo kiếm nó đến giết tao. Nó là thằng Nguyễn
Mại. Nó theo quan quân đánh chúa Nguyễn ở phương Nam. Chúa
Tĩnh Đô rất yêu. Nhưng yêu, ta bảo cũng phải giết, không giết
không được cho mà xem... Nó khỏe lắm đấy, tinh thông cả thập bát
ban võ nghệ, quân Nguyễn sợ lắm, gọi là hổ tướng. Chúng bay trêu
vào nó thì mất xác ngay. Vì thế, ta chịu nhịn nó, tránh voi chẳng
xấu mặt nào. Vài hôm nữa, ta nói với chị ta, thì nó lại bị bêu đầu
sớm. Hống hách với ai chứ với Cậu Trời thì chỉ có chết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.