ĐÊM HỘI LONG TRÌ - Trang 86

dám nài ép? Làm cho Chúa thượng ưu phiền, tiện thiếp còn sống
làm gì nữa.

Chúa thấy nàng rút trong bọc ra một vật gì sáng loáng đưa lên cổ.

Nhanh tay ngài giữ lấy thì là một con dao nhọn sắc như nước.

Lòng ngài tan trong tình yêu, bao nhiêu ý phân vân bay hết. Ngài
đưa mắt bảo Khê Trung hầu lui ra, thân dìu Tuyên phi vào trong
phòng, đặt lên một chiếc giường kê ở đó. Người nàng run run, mặt
nàng xanh nhợt, nhưng đôi mắt đa tình dịu dàng nhìn Chúa. Tĩnh
Vương hỏi:

- Sao ái phi lại nghĩ lẩn thẩn thế?

- Xin Chúa thượng cự hôn đi, em tiện thiếp không xứng với Quận

chúa.

- Đó là các quan dâng biểu xin cự hôn, ta không có ý ấy.

- Chiều nay đã cưới, xin Chúa thượng quyết đoán ngay cho,

Chúa thượng cự hôn cũng còn kịp.

- Ái phi đừng nghi ngờ. Tín vi quốc chi bảo, có lẽ nào ta lại nói sai

lời, để mang tiếng với thần dân và hậu thế. Nhưng ta muốn nói
với ái phi một điều...

- Xin Chúa thượng cho biết.

- Ái phi không lạ gì con ta còn bé, mới 16, 17 tuổi, chưa phải đến

tuổi gả chồng. Vả Quận chúa người ốm yếu luôn, thuốc quanh
năm, mà vẫn không có lực. Ái phi chắc cũng chẳng lạ gì thể chất
Quỳnh Hoa. Nay ta định thế này: Cưới thì vẫn cho cưới, nhưng động
phòng hoa chúc phải hoãn cho đến năm Quận chúa đầy 18 tuổi. Ý
ái phi nghĩ sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.