ĐÊM HỒNG HOANG - Trang 160

có giống người da đen sinh sống, các phi thuyền của Gondawa và
Enisoraï đã đưa về một vài gia đình, còn trước đó trên Trái đất không
có người da đen nào cả.

Shanga bàng hoàng, và cùng với ông là tất cả những người da đen

trên thế giới khi họ nhanh chóng biết tin ấy. Một chủng tộc bất hạnh
sống tha hương, thì ra không khởi nguồn từ nạn buôn nô lệ! Từ thời xa
xưa, chính tổ tiên của những con người bất hạnh bị đứt lìa cội rễ châu
Phi kia cũng đã từng bị bứng khỏi tổ quốc của họ trên trời. Vậy đến bao
giờ nỗi thống khổ của họ mới kết thúc đây? Những người Mỹ da đen
tập trung ở các nhà thờ và hát: “Lạy Chúa, xin hãy ngưng thử thách
chúng con! Lạy Chúa, xin hãy đưa con trở về tổ quốc của con trên trời
cao.” Tình hoài hương lần nữa lại nảy sinh trong trái tim chung của
chủng tộc da đen.

Sau khi ăn và tắm xong, Eléa và Païkan lên chỗ làm việc ở mái vòm

bằng đường dốc nhỏ bên trong. Trên mặt bàn hình bán nguyệt chạy dọc
theo tấm vách trong suốt, những chùm sóng chỉ hình ảnh của những
đám mây đang tiến triển. Một trong những đám mây ấy khiến Païkan lo
lắng. Sau khi hỏi ý kiến Eléa, chàng gọi Tổng đài Thời tiết. Phía trên
mặt bàn hiện lên một hình ảnh mới. Là gương mặt của Mikan, người
đứng đầu Tổng đài. Trông ông ta mệt mỏi, mái tóc dài màu xám mờ xỉn
và đôi mắt đỏ ngầu. Ông ta chào chàng.

— Đêm nay cậu đang ở nhà ư?
— Vâng.
— Cậu có thấy cái này không?... Nó gợi nhớ những kỷ niệm thật đau

buồn! Thật ra hồi ấy các cậu chưa ra đời, cả hai người. Tuy vậy ta
không thể để cho chúng hành động, bọn khốn kiếp ấy! Sao cậu lại gọi
tôi? Có việc gì à?

— Một đám mây bất thường. Ông xem này...
Païkan xòe ba ngón tay phác một động tác. Một hình ảnh biến đi,

được gửi đến Tổng đài Thời tiết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.