ĐÊM HỒNG HOANG - Trang 164

Eléa và Païkan nhìn nhau chẳng hiểu gì. Có hai chi tiết trong thư

mâu thuẫn với nhau: “Cô được triệu tập theo yêu cầu của ta” và “Ta
không biết cô...”.

Và trên hết, là nguy cơ bị động viên vào hai nhiệm sở cách xa nhau.

Từ ngày được Chỉ định đến nay họ chưa từng rời nhau, và họ không thể
tưởng tượng nổi việc ấy.

— Anh sẽ đi với em đến gặp Coban, - Païkan nói. - Nếu ông ấy thực

sự cần em thì anh sẽ yêu cầu ông ấy nhận cả anh nữa. Bất cứ ai cũng có
thể thay thế anh ở Tháp mà.

Thật đơn giản và khả thi nếu Coban muốn. Viện Đại học là nơi có

quyền lực mạnh nhất nước, không thế lực chính quyền hay quân đội
nào có thể lấn lướt được. Viện có ngân sách tự trị, đội bảo vệ độc lập,
hệ thống phát thanh truyền hình riêng và không phải báo cáo cho bất cứ
ai. Còn về Coban, tuy ông không giữ chức vụ chính trị nào nhưng Hội
đồng Lãnh đạo Gondawa chưa từng có quyết định quan trọng nào mà
không hỏi ý kiến ông. Và nếu ông cần Eléa thì Païkan, người tiếp thu
cùng một nền giáo dục và kiến thức giống hệt nàng, có thể cũng có ích
cho ông.

Dù sao thì cũng chẳng có gì phải vội, ngay cả khi nghĩ rằng chiến

tranh là phi lý quái gở thì cũng không được để cho chuyện lo lắng của
chính quyền gây ảnh hưởng đến mình. Tất cả bọn quan liêu giam mình
trong các dinh thự ngầm kia chẳng còn chút ý nghĩ thực tế nào nữa.

— Họ phải bước lên mặt đất thường xuyên hơn nữa để nhìn thấy mọi

thứ này... - Eléa nói.

Mặt trời buổi sáng rọi xuống cảnh hoang tàn của phế tích ở phía tây,

nơi có một sân vận động đồ sộ bị lật ngược và vỡ nát. Ở phía đông là
xa lộ ngoằn ngoèo lún sâu xuống đồng bằng phản chiếu ánh thủy tinh,
mà trên đó không một ngọn cỏ nào mọc lên được.

Païkan vòng tay qua vai Eléa và ôm siết nàng.
— Mình vào rừng đi em, - chàng nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.