Giới giải trí không thiếu nhất chính là tài năng mới, người mới có
năng lực đủ loại màu sắc hình dạng ở trong giới bị chìm ngập không phải
việc gì mới mẻ. Hiện tại lời nói của Chung Thụy đừng nói anh ta không tin,
đoán chừng ngay cả chính bản thân Chung Thụy cũng không giải thích
được.
Chung Thụy nhấp nhấp môi, không mở miệng, chỉ lườm chuyên gia
ghi âm liếc mắt một cái: “Cậu nên bắt đầu công việc đi.”
“Không muốn nói cho tôi biết đáp án sao?” Chuyên gia ghi âm mở
dụng cụ ghi âm, thay đổi tư thế tuỳ tiện trước đó, vẻ mặt nghiêm túc bắt
đầu công việc: “Như vậy, tôi rất mong đợi sự chọn lựa của cậu.”
Sự thật chứng minh, giọng hát của Tiêu Tiêu không bằng kĩ thuật diễn
xuất của cô, hai lần liên tục phát huy như nhau, làm cho chuyên gia ghi âm
nhíu mày lần nữa.
“Lặp lại một lần nữa!”
Thanh âm của Tiêu Tiêu không coi là tốt, nhưng mà âm vực bài hát
không cao, âm cao thấp chênh lệch ít thôi, người thường xuyên hát cũng
không có trở ngại gì, chẳng qua bởi vì cô hồi hộp, giọng hơi căng thẳng,
nghe không lưu loát.
Chung Thụy đứng lên, ra hiệu chuyên gia ghi âm ngừng lại trước:
“Tôi đi nói chuyện với cô ấy một chút, các anh nghỉ ngơi mười phút đi.”
Chuyên gia ghi âm nhíu mày, rót chén trà, dù bận vẫn ung dung nhìn
Chung Thụy hướng về phía Tiêu Tiêu.
Tiêu Tiêu ảo não ngồi trên sofa, nhìn chằm chằm nhạc phổ trên tay
đến xuất thần.