Đột nhiên, Tiêu Tiêu thu lại nụ cười, do dự mà nhìn Chung Thụy, khi
cô thấy ở trên mặt anh lộ ra sự không kiên nhẫn mới nhỏ giọng hỏi, “Tiền
bối Chung giúp đỡ như vậy, là muốn tôi làm gì?”
Mọi người trong giới đều hiểu được, sẽ không ai tự nhiên giúp đỡ mà
không có lí do, luôn muốn đòi lấy một chút chi phí.
Tiêu Tiêu chính mắt nhìn thấy Nguyễn Tình bị đạo diễn Ôn đòi chi
phí, đáy lòng cô run lên, mơ hồ có chút bất an.
Chuyện đêm đó, Chung Thụy có biết không?
Một đêm kia mặc dù rất hoang đường, hoàn toàn là do Angel một tay
bày ra, Tiêu Tiêu vẫn còn sợ hãi, ở trong mắt Chung Thụy có thể thấy sự
khinh thường cùng hèn mọn.
Chung Thụy yên lặng nhìn cô, cho đến lúc Tiêu Tiêu không được tự
nhiên mà thay đổi vị trí, lúc này anh mới ôn hòa hỏi: “Em hình như rất
quen với yêu cầu đòi hỏi sau đó, chủ động đưa ra phần thưởng?”
Tiêu Tiêu ngẩn ra, ngực lạnh như băng, quay mặt sang một bên. Quy
tắc trò chơi trong giới, nghĩ muốn cái gì, sẽ trả giá cái đó trước tiên. Chung
Thụy cho rất nhiều, ngoài sức tưởng tượng của cô, nhưng mà đúng là
những thứ cô muốn, năm lần bảy lượt bị hút vào.
Cô hiểu được, cuối cùng sẽ có một ngày, Chung Thụy sẽ từ trên người
mình đòi lấy về gấp bội, việc này mới là bình thường: “Tiền bối Chung,
đây là quy tắc sinh tồn trong giới.”
“Quy tắc sinh tồn, nói cho cùng….” Chung Thụy mặt không chút thay
đổi, trên mặt không nhìn ra vui hay giận: “Đó là lí do em tuân theo nguyên
tắc này, nhưng vẫn như cũ trong năm năm không có tiếng tăm gì à?”