hai má không khỏi đỏ lên, lúng túng mà ngồi dậy: “Tôi, tôi đứng lên ngay
đây.”
Cô ngẩng đầu, khuôn mặt hai người gần trong gang tấc.
Tầm mắt đối diện nhau, Tiêu Tiêu thậm chí có thể từ trong con ngươi
đen láy của Chung Thụy nhìn thấy được hình ảnh của mình và vẻ mặt bối
rối, cảm giác được hơi thở ấm áp của anh phả trên mặt mình, hai má của cô
không khỏi đỏ lên.
Cằm bỗng nhiên bị nắm lấy, đầu ngón tay của Chung Thụy vuốt nhẹ
cằm của cô, nhíu mày nói: “Bây giờ đã là một nữ sát thủ máu lạnh, đỏ mặt
cái gì chứ?”
Tiêu Tiêu cúi đầu, hai người cách nhau gần như vậy, cô có thể không
để ý tới sao?
Chung Thụy cố tình như không thấy gì, nắm lấy cằm của cô kéo sát lại
chút nữa: “Ngẩng đầu, hãy nhìn tôi đàng hoàng. Tôi hiện tại không phải là
diễn viên, mà là đối tượng ám sát của em vừa tri kỷ vừa luyến tiếc.”
Tiêu Tiêu vội vàng điều chỉnh tốt vẻ mặt của mình, đem sự ngượng
ngùng cùng xấu hổ giấu ở đáy lòng.
“Tốt lắm,” Chung Thụy khen một câu, ngồi trên sofa, dùng cánh tay
khóa trụ thắt lưng của cô: “Hai tay đặt ở trên bờ vai của tôi, đúng, chính là
như vậy. Đợi sau khi ngã qua đây, ngay lập tức lấy tay chống trên vai của
tôi thì sẽ xoay người nhanh hơn đấy.”
Tiêu Tiêu ngoan ngoãn mà đem hai tay đặt trên vai Chung Thụy, thắt
lưng được anh giữ vững, mặt đối mặt, không thể ngồi xổm, lại không thể
đứng, sofa lại không có chỗ lớn như vậy, chỉ có thể từ từ ngồi xuống