Đạo diễn Ôn nhíu mày, con ngươi nhỏ xíu nhìn chằm chằm A Sâm
nửa ngày, sau đó mới từ từ mở miệng:"Tôi đang nói chuyện với Tiêu Tiêu,
sao cậu lại không hiểu chuyện mà nói chen vào như vậy!".
A Sâm hơi biến sắc, xấu hổ cầm ly rượu đứng yên tại chỗ.
Tiêu Tiêu ở phía sau anh nhíu mày, đạo diễn Ôn rõ ràng là nhắm về
phía cô mà.
Quản lý Nghệ Long thoải mái bỏ đi, để lại cô và A Sâm, hai người đối
phó với đạo diễn Ôn đúng là sứt đầu mẻ trán.
"Thế nào, chỉ uống cùng anh một ly thôi mà, sao lại miễn cưỡng như
vậy". Tuy đạo diễn Ôn nở nụ cười, nhưng đáy mắt lại không có ý cười.
Tiêu Tiêu thở dài, gắng gượng cầm ly rượu lên: "Tửu lượng của tôi
không tốt, trước là kính ông, ông thấy được không?".
Uống được nửa ly rượu, cô đã muốn ói ra.
Quản lý chết tiệt, rượu anh ta gọi chính là rượu vang, nồng độ cồn ít
nhất bốn năm mươi độ, chỉ cần một hai ly cũng đủ say quên trời quên đất
rồi.
Xem ra quản lý Nghệ Long đã quen với những chuyện như thế này, đã
chuẩn bị đầy đủ mọi thứ cho đạo diễn Ôn.
Làm khó đạo diễn Ôn tuổi đã cao, nhìn ông ta uống rất nhiều rượu
nhưng lại không say, một ly rồi lại đến một ly, mặt không đổi sắc.
Đáng thương cho Tiêu Tiêu không thể uống nhiều rượu như vậy, mới
uống xong một ly, mặt đã ửng hồng rồi, che miệng lại chỉ cảm thấy dạ dày
đang bắt đầu nóng lên, khó chịu muốn chết.
Đạo diễn Ôn nhìn Tiêu Tiêu lúng túng, không khỏi cười "Ha ha".