Tiêu Tiêu thất kinh, ngây ngẩn cả người. Người này đúng là dám nói
dám làm, nếu cô thực sự bị Chung Thụy khiêng ra khỏi phim trường, sáng
ngày mai trên trang đầu của báo nhất định sẽ có hình ảnh của hai người.
Cô tức giận bất bình mà trừng mắt với Chung Thụy, nhìn anh đi lên
từng bước từng bước như thể sẽ khiêng cô lên thật vậy, làm cô sợ đến mức
lùi nhanh hai bước, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp theo sát Chung Thụy.
Dọc đường đi Tiêu Tiêu cũng không thoải mái, xoay mặt nhìn ra ngoài
cửa sổ xe không thèm nhìn Chung Thụy.
Đến lúc về tới chỗ ở, cô lập tức bị Chung Thụy lôi lôi kéo kéo vào
cửa, không khỏi vung tay đẩy anh ra.
“Chỉ như thế thôi mà em đã không tin anh, ngay cả một câu giải thích
cũng không muốn nghe?” Chung Thụy nhíu mày, duỗi tay ra lần nữa.
Tiêu Tiêu né tránh tay anh, thản nhiên nói: “Tôi không thể nào mà tin
lời giải thích của anh nữa, có bản lĩnh thì anh trực tiếp đi tìm Nguyễn Tình
đối chất đi”.
Cô cũng không tin da mặt người này sẽ dày như thế, dám đi tìm
Nguyễn Tình đối chất vào ban đêm ban hôm thế này!
“Có thể!” Chung Thụy trả lời không chút do dự, cầm lấy di động tìm
số điện thoại của Nguyễn Tình, nhưng lại bị Tiêu Tiêu đi lên ngăn lại.
Cô trừng lớn mắt, vẻ mặt thì kinh ngạc: “Anh điên rồi! Nửa đêm,
gióng trống khua chiêng đi tìm Nguyễn Tình, chẳng lẽ muốn cho tất cả mọi
người đều biết chuyện đêm đó sao?”
“Không có gì là không thể” Chung Thụy im lặng nhìn cô, thong dong
mà đặt di động xuống, kéo kéo vai Tiêu Tiêu: “Chỉ cần có thể khiến cho em
tin tưởng anh, để cho cả thế giới biết thì có làm sao đâu?”