ĐÊM NOËL - Trang 132

Hoàng Thu Dung

Đêm Noël

Chín

Bà Phương từ trên lầu khoan thai bước xuống. Ngang qua phòng khách, bà
làm ra vẻ vừa mới thấy Luân An, và tiện thể ngồi tiếp anh. Giọng bà vô
cùng hồ hởi, đầy vẻ quí mến:
- Con đến lâu chưa? Đợi Thục Hiền nãy giờ phải không?
- Dạ, con đợi hơi lâu
- Đáng lẽ nó phải về giờ này. Vậy là nói đi chơi nữa rồi
Luân An im lặng. Anh có vẻ bối rối, nửa muốn hỏi nửa không dám, như sợ
mình thất thố điều gì đó. Bà Phương chỉ cần nhìn thoáng cũng biết được ý
nghĩ của anh, nhưng lại làm ra vẻ vô tư:
- Thục Hiền có biết tối nay con đến không?
- Dạ, không
- Mai mốt con phải nói trước, nếu không thì phải đợi lâu lắm. Thậm chí
nhiều khi nó đi đến tối mới về, hẹn với cậu nào đó đi chơi suốt. Bác lo nó
bỏ học lắm
Luân An ngập ngừng:
- Vậy bác có biết bạn của Thục Hiền không?
- Biết chứ. Cậu ấy có vẻ sáng sủa, nhìn cũng dễ mến
Luân An cúi đầu:
- Con không hiểu tại sao trước đây Thục Hiền ghét nó đến nỗi không muốn
nghe nhắc đến tên nó, vậy mà bây giờ cổ quay ra có cảm tình với nó? Con
nghe bạn bè nói lại là cả hai rất thân nhau, nhưng con không dám hỏi Thục
Hiền
Bà Phương buông một câu đầy quan tâm:
- Vậy tình cảm của con đối với Thục Hiền là sao? Tại sao quan tâm mà
không dám hỏi?
- Con. . . thật tình là con rất thích Thục Hiền. Từ đó đến giờ, con chưa
thương ai như vậy
- Vậy Thục Hiền có biết không?
- Dạ, chắc không. Con muốn nói nhưng không dám

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.