ĐÊM NOËL - Trang 195

Hoàng Thu Dung

Đêm Noël

Mười hai

Một tuần sau, ông Quyền đi Nhật. Nhà chỉ còn mấy người đi ra đi vào,
không ai nói tới ai. Lúc này Thục Hiền thi xong nên chẳng có gì làm. Ngoài
những lúc đi chơi, cô chỉ ở trong phòng nghe nhạc hoặc đọc sách. Cô tránh
tối đa sự giáp mặt với bà Phương. Nhưng tối nay, bà lại chủ động gõ cửa
phòng. Thục Hiền ló đầu ra. Cô rất ngạc nhiên, nhưng cũng đẩy rộng cửa.
Bà Phương lên tiếng:
- Con làm gì vậy?
- Không làm gì cả
Bà Phương ngồi xuống ghế, đối diện với cô:
- Ba con đi rồi, trong nhà buồn quá, nhà có mấy người mà không ai nói với
ai, riết rồi dì cũng không biết đi đâu
Thục Hiền làm thinh, nhìn bà. Cô hơi lạ vì cách gần gũi của bà, nhưng vẫn
không nói gì
Bà Phương nhìn cô mỉm cười:
- Con có thấy không khí trong nhà căng thẳng quá không?
- Có thấy. Nhưng con quen rồi
- Như vậy con không buồn sao?
- Con cũng quen rồi
Bà Phương im lặng một lát, rồi lên tiếng:
- Dì biết từ đó giờ con rất có thành kiến với dì. Nhất là buổi tối hôm đó.
Thật tình dì không biết làm sao giải thích với con. Cả dì cũng khổ tâm chứ
không phải sung sướng đâu
Thục Hiền nói dè dặt:
- Sao tự dưng dì nói với con chuyện đó?
- Vì dì muốn hoà giải cho xong, muốn con xoá bỏ thành kiến với dì. Sống
trong nhà mà cứ coi nhau như kẻ thù. Đâu có ai vui gì. Con có thấy vậy
không?
Thật ra không phải chỉ có cô, mà bà cũng có nỗi khổ do cô gây ra. Thục
Hiền nghĩ thầm. Tự nhiên cô thấy bớt ghét bà hơn:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.