ĐÊM NOËL - Trang 194

Mắt Thục Hiền đỏ hoe, rưng rưng. Cô có tật dễ mủi lòng khi nghe thuyết
phục, nhất là người đó lại là ba. Cô hít mũi:
- Mai mốt, nếu ba đánh con nữa thì con sẽ đi luôn
- Nếu con ngoan lại, ba hứa không khi nào rầy la con. Còn chuyện đánh
con là tại ba nóng quá, cho ba có lỗi chịu chưa?
Ông dừng lại, nói đột ngột:
- Con chuẩn bị đồ đạc đi, rồi theo ba về luôn
Nói rồi, ông xuống phòng khách. Thục Hiền ngán ngẩm xếp đồ. Nghĩ tới
chuyện về nhà, cô chán kinh khủng. Cô mong bị đuổi luôn cho rồi. Ở đây,
dù sao vẫn thích hơn ở nhà. Rồi đi ra đi vào lại gặp dì Phương, thật là
không có gì chán bằng
Nhưng ba đã muốn như vậy,cô không thể không làm vừa ý ông. Dù bất
mãn ông đến mấy, cô vẫn thương và sợ ông nhất trên đời
Thục Hiền về nhà vào buổi tối. Bà Phương không tỏ thái độ gì khác ngoài
sự trầm lặng. Phương Ngân thì cứ lén nhìn cô, rồi lại nhìn đi chỗ khác khi
bị cô bắt gặp. Vẻ mặt của nhỏ có vẻ u sầu. Thục Hiền có cảm tưởng mấy
ngày cô vắng mặt, trong nhà cũng có chuyện gì đó không vui. Đó là chuyện
gì vậy nhỉ?
Cô nhún vai cho qua. Đó là chuyện của họ, cô quan tâm làm gì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.