ĐÊM NOËL - Trang 192

Thanh Thư tặc lưỡi:
- Nhỏ này thật hết biết. Bướng chưa từng thấy
- Con đừng la nó. Tính nết nó, ba không biết hay sao. Để ba lên đó
Ông đứng dậy,đi lên phòng Thục Hiền, gõ mạnh cửa:
- Mở cửa cho ba nè Hiền
Thục Hiền miễn cưỡng ló đầu ra, điệu bộ của cô rõ ràng là còn rất giận ông
Quyền. Ông ngồi xuống ghế, nhìnquanh phòng:
- Con thi xong chưa?
- Dạ rồi
- Thi xong là rảnh rỗi rồi. Chiều nay dọn dẹp đồ đạc lại đi, theo ba về nhà
Thục Hiền mím môi,lắc đầu nguầy nguậy:
- Con không về. Hôm đó ba bảo lá đừng bao giờ con quay về nhà mà
- Vậy con ở đây luôn hả? Con Thư nó không cho con ở đâu
- Con đâu định ở đây luôn. Con sẽ xin đi làm. Có tiền rồi con sẽ tìm nhà trọ
ở với bạn con, khỏi phiền tới gia đình
- Nói nghe có chí khí quá đấy. Nhưng lương liệu đủ cho con xài không?
Thục Hiền bướng bỉnh:
- Con tìm cách xoay xở. Chắc chắn con không xin tiền ba nữa đâu. Rõ ràng
là như vậy rồi
- Thôi, được. Con muốn lý luận gì cũng được nhưng phải về nhà
Thục Hiền bặm môi:
- Có phải dì Phương bảo ba gọi con về không? Ba tự ý gọi như vậy, dì
Phương không vui thì sao?
- Con đừng có thành kiến với ba như vậy. Chẳng lẽ ba không thương con
gái mình hay sao? Tự ý ba gọi về đấy, dì Phương cũng không phản đối. Bà
ấy không hối hận lắm. Con đừng có cố chấp
Thục Hiền kêu lên:
- Con không tin ba với bà ấy thương con đâu. Nếu coi con là con thì ba
không đánh con như vậy. Ba nghe lời bà ấy để đánh con
Ông Quyền hầm hừ:
- Con đừng có suy nghĩ một chiều như vậy. Nếu con không ngang bướng
thì đã không bị đòn rồi. Tội của con ba sẵn sàng bỏ qua, nhưng từ đây về

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.