ĐÊM NOËL - Trang 190

- Anh giận em lắm phải không? Em xin lỗi
Luân An cười gượng:
- Xin lỗi thì có ích gì hả Hiền? Nó không làm anh dễ chịu thêm đâu. Cái mà
anh cần ở em đã không được, thì anh cũng không mong được em thương
hại làm gì
Thục Hiền lại vô tình lặp lại:
- Em xin lỗi! Đừng giận em! Anh không biết là em hối hận đến mức nào
đâu
Luân An không để ý câu nói của cô. Anh đăm chiêu:
- Anh biết là em muốn trả thù Lập Huy, nhưng anh không hiểu được tại sao.
Nó đã làm gì để em bất chấp như vậy?
Thục Hiền nói nhỏ:
- Tại em tưởng ảnh quay qua chinh phục nhỏ Ngân. Lúc đó em đau khổ và
quẩn trí quá, nên muốn làm cái gì đó để anh đau thật đau
Luân An cười buồn:
- Em lúc nào cũng vậy. Tự ái cao như núi, lại nông nổi. Chỉ biết chà đạp để
trả thù, chà đạp ngay cả chính mình
- Anh giận em lắm phải không?
- Anh không đủ sức để giận em, chỉ tự trách anh. Có lẽ anh không bằng Lập
Huy. Làm sao em yêu được anh, sau khi đã yêu thằng Huy
- Vậy sao anh dám cưới em? - Thục Hiền hỏi khẽ
- Vì anh yêu. Mà khi yêu là muốn giành lấy, sau đó hy vọng sẽ chinh phục
được
Anh chợt ngước mặt lên, cười buồn:
- Nhưng rốt cuộc anh cũng không giành được. Bây giờ anh mới hiểu, cái gì
không thuộc về mình thì giành giật cho lắm cũng vô ích mà thôi
- Không phải là em không có tình cảm với anh đâu, anh An. Em mến anh
thật tình và thấy vui vẻ khi ở bên anh
Luân An cắt lời:
- Nhưng không phải là tình yêu phải không?
Thục HIền im lặng với vẻ có lỗi. Luân An cười với một chút cay đắng:
- Bây giờ anh mới thấy Lập Huy nhìn xa hơn anh. Lúc trước nó đuổi em ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.