- Nhóm gì?
- Ý tôi muốn nói có theo ban nạc nào không hay là hát ở các tụ điểm? Tôi
thấy không quen
Thục Hiền hiểu ra, bật cười:
- Bộ tôi giống ca sĩ lắm hả? Có người nhận xét mình như vậy thì thích thật
- Bộ không phải?
- Không tôi còn đi học. Thỉnh thoảng cũng hát chút ít, nhưng không theo
nhóm nào cả. Thế còn anh? Nghe cách nói, tôi đoán anh thuộc ban nhạc
nào đó?
Tên con trai không trả lời Thục Hiền. Hắn buông một câu nhận xét nghiêm
chỉnh:
- Cô có phong cách biểu diễn độc đáo lắm, hoàn toàn mới lạ. Không phải
là ca sĩ thì phí thật
Thục Hiền hỏi một cách vui thích:
- Thế nếu có ai đó rủ, tôi có thể theo một nhóm nào đó được không? Tôi
thích đi hát lắm
- Cái đó đâu có khó, chỉ cần cô luyện giọng là được
- Nghe cách nói của anh, tôi có cảm tưởng trở thành ca sĩ là điều rất dễ, ai
cũng có thể hát được cả
- Chứ gì nữa
Hắn chợt nheo mắt:
- Mọi người ai cũng có thể hát, từ già đến trẻ
Thục Hiền ngắt lời:
- Nhưng hát hay thì lại là chuyện khác. Không có ai " hét " một bản nhạc
mà trở thành ca sĩ được
Tên con trai mỉm cười:
- Cũng có đấy
Thục Hiền toan phản đối, nhưng thấy hắn cứ ngồi mãi ở dưới đất, cô hơi
ngọ nguậy:
- Này, sao anh không ngồi trên băng? Tôi đâu có giành chỗ, cũng đâu có
bất lịch sự mà đề phòng anh. Anh lên đây đi
Cô nhích ra đầu ghế, nhưng tên con trai vẫn ngồi im, hắn khoát tay: