ĐÊM NOËL - Trang 8

Sao mà hắn bỗng tiết kiệm lời đến vậy? Thục Hiền bực mình nghĩ thầm.
Thậm chí hắn cũng không có ý định hỏi tên cô, trong khi lẽ ra phải ngược
lại. Bất lịch sự dễ sợ
Thục Hiền định đứng thì hắn bỗng lên tiếng:
- Sao cô không ở trong đó cho vui?
- Tôi muốn ra đây thở một chút. Trong đó ngợp quá, toàn là khói thuốc
Luân Vũ mỉm cười, dụi thuốc xuống cỏ:
- Vậy nãy giờ cô bực lắm chứ gì? Sao không nói?
Thục Hiền xua tay:
- Anh cứ hút tự nhiên đi. Ngoài này dù sao cũng thoáng hơn mà
- Cám ơn. Cô dễ chịu quá nhỉ.
- Còn anh, sao không ở trong đó cho vui?
- Tại thèm thuốc
- Chà, có ý thức bảo vệ môi trường ghê
- Dĩ nhiên
- Nhưng anh có nghĩ thật như vậy không? Tôi muốn biết, tại sao anh trốn
ra đây? Nói thật đi
- Tôi đã nói rồi. Vì thèm thuốc, tôi không thích mình làm phiền người
khác. Không ngờ ra đây lại làm phiền cô
- Chỉ hơi hơi thôi
- Như vậy cũng đã là phiền rồi. Xin lỗi nhé
- Không có chi
Thục Hiền xoay xoay lon coca trên tay. Chợt nhớ ra, cô phì cười:
- Sao tôi vô ý quá, trả anh nè
Cô chìa lon về phía Luân Vũ. Hắn cầm lấy, nhưng không uống, chỉ ngắm
nghía như thể lần đầu tiên mới thấy có loại nước như vậy. Thục Hiền hỏi
như trêu chọc:
- Anh thấy có gì lạ? Có phát hiện thêm điều gì không?
Luân Vũ chỉ cười, chứ không trả lời câu châm chọc của cô. Cử chỉ anh làm
Thục Hiền mất hứng. Cô nhìn đồng hồ, rồi đứng dậy:
- Tôi vô đây. Anh có thể hút thoải mái rồi đó
- Cám ơn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.