ĐÊM TÂN HÔN - Trang 131

nhắn lại. Tôi cứ nghĩ nó phải thèm đến phát cuồng được kể cho tôi nghe xem
hôm nay đã nuốt chửng bao nhiêu cuốn tạp chí đám cưới rồi ấy chứ
.

Tôi liếc đồng hồ. Vẫn còn chút thời gian. Đủ để gọi một cú nói chuyện chị

em gái. Tôi ngả người ra sau ghế, bấm phím tắt gọi nó, làm động tác yêu cầu
“Cà phê?” với Elise qua cửa sổ văn phòng. Elise và tôi đã thiết lập được một
hệ thống ngôn ngữ cử chỉ khá hiệu quả. Tôi có tín hiệu “Cà phê?” “Bảo
chúng nó tôi ra ngoài rồi!!” và “Về đi, muộn rồi!” Cô có, “Cà phê?” “Tôi
nghĩ cái này quan trọng đấy,” và “Tôi ra ngoài mua sandwich.” “Fliss?”
“Chào Lottie.” Tô bỏ giày, tợp một ngụm nước đóng chai Evian. “Thế tối nay
có đi uống một chút gì đó không? Chị có được gặp Ben không?”

Bên kia đầu dây im lặng. Sao lại im lặng chứ? Lottie đâu phải người thích

giữ im lặng. “Lottie? Em còn đấy không?” “Chị biết gì không!” Giọng nó
phập phồng vẻ hệ trọng. “Chị biết gì không!”

Giọng nó trở nên tự mãn quá đỗi, tôi biết nó đã làm chuyện gì đó đặc biệt

rồi. “Em sẽ cưới trong nhà nguyện ở trường và dàn đồng ca sẽ hát ‘Tôi thề
với người, tổ quốc ơi’ trong khi chuông vang lanh lảnh khắp nước Anh?”
“Không!” Nó bật cười. “Em đã tìm được cái bánh cưới có cả su kem lẫn bánh
tròn phủ đầy kem lấp lánh?” “Không, đừng ngớ ngẩn thế. Em cưới rồi!”
“Gì?” Tôi ngơ ngẩn nhìn điện thoại.

“Phải! Xong cả rồi! Ben và em đã cưới nhau! Vừa đây thôi! Phòng công

chứng Chelsea!” Tôi bóp chặt cái chai Evian khiến một dòng nước phụt lên
trời và rơi xuống tung tóe khắp bàn. “Không phải là chị nên nói ‘chúc mừng’
à?” nó giận dỗi. Tôi không bảo ‘chúc mừng’ được vì tôi không nói được gì
hết. Miệng tôi đờ ra. Tôi đang nóng rực người. Không phải, tôi đang lạnh toát
người. Tôi đang hoảng sợ. Làm sao chuyện này lại xảy ra?

“Ồ,” cuối cùng tôi cũng nói được, cố tỏ ra bình tĩnh. “Thật là... Nhưng tại

sao? Em định hoãn lại mà. Chị cứ nghĩ em định hoãn. Chúng mình đã thỏa
thuận thế mà. Là em sẽ hoãn lại ấy.”

Đáng lẽ em phải HOÃN.
Khi mang cà phê vào cho tôi, Elise nhìn tôi vẻ hoảng hốt và làm dấu “Mọi

thứ vẫn ổn chứ? Nhưng tôi không có dấu nào nói “Em gái tôi lại đi phá tan
hoang đời nó rồi”, nên chỉ gật đầu, mỉm cười méo mó và nhận cốc cà phê.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.