ĐÊM TÂN HÔN - Trang 242

phải lớn lên đi chứ.” “Cái chỗ chết tiệt,” Lorcan bình phẩm. “Tôi ước giá mà
nó đã cháy trụi,” Richard thêm.

Cả ba chúng tôi nhìn nhau, mở cờ trong bụng. Không gì bằng có một kẻ

thù chung.

“Vậy thì ta đi thôi,” Lorcan nói. Anh ta chìa cái tay cầm va li có bánh xe

ra và tôi toan cầm lấy thì có điện thoại. Tôi xem số người gọi: Nico. Rốt
cuộc. “Nico! Ông ở đâu thế!” “Fliss! Tôi biết cô đang nghĩ gì, và tôi hết sức
hổ thẹn...” Thấy ông ta vừa bắt đầu một bài xin lỗi dài dòng, rối rắm, tôi vội
ngắt ngang. “Ta không có thời gian cho những chuyện đó đâu. Chúng sắp vào
cuộc trên bãi biển rồi. Ông phải hành động thật nhanh. Nghe đây.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.