ĐÊM TÂN HÔN - Trang 241

“Khi nào tôi đã cho Lottie biết tình cảm thực của mình... mà cô ấy vẫn từ

chối,” Richard cương quyết nói, “lúc đó tôi sẽ thua.” Lòng tôi xao xuyến vì
thông cảm với cậu ta. Cậu ta đang đặt cược chính mình rồi. Không ai có thể
bảo cậu ta đang đi cửa dễ được. “OK.” Tôi gật đầu. “Ừ, cậu biết tôi sẽ bỏ
phiếu phe nào mà.” Tôi bóp chặt vai cậu ta. “Giờ thì họ đang làm gì?” Cậu ta
liếc điện thoại của tôi. “Cho tôi biết họ đang làm gì đi. Tôi biết là cô ấy có
nói với chị mà.”

“Họ vừa uống sâm banh và ăn tôm hùm xong,” tôi lưỡng lự đáp. “Và Ben

vừa viết thơ tình cho nó bằng tiếng Pháp.”

“Tiếng Pháp?” Richard trông như vừa bị thúc đầu gối vào bụng. “Thằng

khốn dẻo quẹo.”

“Và họ dự định ngày mai sẽ quay lại nhà khách,” tôi nói thêm, vừa lúc

Lorcan lại gần. Anh ta và Noah đang kéo theo ba cái va li. “Khá lắm, hai chú
cháu! Thế là đủ hết rồi.” “High-five nào,” Noah nghiêm chỉnh nói với
Lorcan, rồi đập vào bàn tay anh ta đang chìa ra.

“Nhà khách à?” Richard trông còn choáng voáng hơn trước tin mới này.

“Nhà khách họ đã gặp nhau ấy à?”

“Chính nó.”
Cậu ta còn nhăn hơn nữa. “Cô ấy cứ nói liên hồi về cái chỗ ấy. Mực chiên

bơ cả thế giới không sánh kịp. Bãi biển vắng vẻ chẳng bãi biển nào bằng. Có
lần tôi đưa cô ấy đến tận Kos, thế mà cô ấy chỉ nói mỗi một điều là không
bằng cái nhà khách ấy.”

“Ôi trời ơi, cái nhà khách ấy.” Lorcan gật đầu đồng tình. “Tôi ghét chỗ ấy.

Nếu phải nghe thêm lần nữa bài ca tụng của Ben về cái buổi hoàng hôn đủ
khiến người ta thay đổi hẳn đầu óc...”

“Lottie cũng nói luôn miệng về hoàng hôn.” Richard gật đầu. “Và về

chuyện cả đám dậy từ bình minh đi tập yoga cái đệch...” “... và lại còn bạn
bè...” “... không khí...”

“Và biển ở đấy là biển trong nhất, lam nhất, hoàn thiện nhất trong tất cả

các thứ gọi là biển trên đời,” tôi hùa theo và đảo mắt. “Cứ nghĩ rồi họ cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.