Chương 1
Lo ie
Tôi đã mua nhẫn đính hôn cho anh. Thế có phải là sai lầm không?
Ý tôi là, đấy không phải loại nhẫn dành cho phụ nữ đâu. Nhẫn trơn, chỉ có
một viên kim cương tí xíu, cậu bán hàng thì nói đến kiến trong lỗ cũng phải
bò ra. Nếu Richard không thích mặt đá thì anh vẫn có thể xoay vào trong mà.
Hoặc có thể chẳng cần đeo. Cứ cất trong ngăn bàn đầu giường hoặc trong
hộp gì đấy.
Hoặc tôi có thể đem trả và chẳng bao giờ hé răng kể ra. Thực tình là cứ
mỗi phút tôi lại thêm nghi hoặc về vụ nhẫn, nhưng tôi áy náy là anh sẽ chẳng
có quà gì. Đàn ông đi cầu hôn đúng là thiệt thòi ghê. Họ vừa phải lên kế
hoạch, vừa phải quỳ gối, vừa phải hỏi, mà vẫn còn phải mua nhẫn nữa. Còn
phụ nữ chúng ta thì sao? Chỉ cần nói “vâng”.
Hoặc “không”, dĩ nhiên.
Tôi tự hỏi không biết bao nhiêu phần trăm các anh cầu hôn được nghe
“vâng” còn bao nhiêu phải nghe “không”? Miệng tôi tự động mở ra định
buôn với Richard - nhưng rồi vội ngậm lại. Ngốc.
“Gì cơ?” Richard ngẩng lên.
“Có gì đâu!” tôi cười duyên. “Chỉ là... thực đơn hấp dẫn quá!”
Tôi tự hỏi không biết anh đã mua nhẫn chưa. Sao cũng được, tôi không lấy
thế làm phiền. Hoặc là anh mua rồi, như thế thì lãng mạn kinh khủng. Hoặc
chưa, đi chọn nhẫn cùng nhau cũng lãng mạn rụng rời luôn.
Đằng nào cũng tuyệt.
Tôi nhấp một ngụm nước và mỉm cười dễ thương với Richard. Chúng tôi
ngồi bên một cái bàn góc nhìn ra sông.